[Man Hoang] _ 002.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

2. Thay da đổi thịt

Đi ba mươi dặm hoàn toàn bằng hai chân, trên lưng còn cõng thêm một người, nên tất nhiên Từ Hành Chi đi rất chậm. May là người này chẳng nặng lắm, hoặc do hắn đã bị thiêu cháy đến khô quắt lại, nên cõng lên khá là dễ dàng.

Dọc đường đi cũng sạch sẽ, thậm chí còn chẳng thấy rắn, chuột hay mấy loại côn trùng thường gặp.

Mà nơi hai người họ muốn đến… cũng rất dễ thấy. Đứng ở đây cách đó hơn ba mươi dặm, mà Từ Hành Chi cũng có thể thấy một tòa tháp lớn ở hướng Đông Nam. Nó cao chọc trời, lập lòe phát sáng, đứng trên đó có thể phóng mắt nhìn ra tứ phía xung quanh. Ít nhất là đến bây giờ, thì đó là nơi có dấu vết bàn tay của con người đầu tiên mà anh thấy.

Dù người bị cháy sém kia không có nguyện vọng, thì nhất định anh cũng sẽ chọn đến đó đầu tiên.

Trong Man Hoang không có mặt trời, sắc trời âm u trĩu nặng, hệt như ghèn mắt của những ông già. Hẳn là vừa mưa một trận lớn, là kiểu mưa rào đầu thu, trời lờ mờ tối, rừng cây thì rậm, biển lá xanh rì rào xao động liên hồi.

Lưng cõng một người bị cháy gần chết, Từ Hành Chi lặn lội trong rừng. Xung quanh anh quá yên lặng, yên lặng đến phát sợ, anh bèn tự huýt sáo giải khuây.

Tiếng huýt của anh rất trong trẻo, vang vọng trong khu rừng tĩnh mịch.

Anh cố huýt trơn tru xong một giai điệu dân gian, đoạn chân thành khen bản thân một câu: “Chậc, ai thổi mà hay thế~”

Người sau lưng anh thoáng chuyển động, hơi thở nóng ấm phả lên cổ anh.

…Như thể đang cười vậy.

Thế mà khi anh quay lại, thì hắn vẫn yên lặng vùi mình vào lưng anh, không hề nhúc nhích.

Chắc là ảo giác thôi!

Sâu dần vào rừng bắt đầu xuất hiện những mỏm núi lởm chởm. Hai chân Từ Hành Chi đã run run, mệt lử không chịu được nữa, bèn tìm một hang núi khô ráo rồi chui vào.

Trong hang núi có một tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh. Từ Hành Chi định đặt người trên lưng xuống ghé vào tảng đá đó, nhưng anh nhận ra — đôi tay hắn đã gồng lên cứng như sắt, như thể dùng hết sức lực toàn thân để ôm vòng quanh cổ anh, chỉ chừa lại một ít khoảng cách đủ để cho anh hít thở. Anh không buông hắn xuống thì thôi, chứ muốn buông xuống thì khả năng cao là sẽ bị hắn siết chết lắm.

Từ Hành Chi hết cách, lại không dám giật mạnh hắn xuống, chỉ sợ lỡ tay lại kéo rụng cánh tay yếu ớt của hắn mất, đành phải cố gọi hắn dậy: “Tỉnh đi tỉnh đi, ngươi dậy được không?”

Đối phương hơi nhúc nhích một chút.

Anh nói: “Chúng ta nghỉ ở đây một lúc, ngươi thả tay ra đi.’

Hắn chật vật buông lỏng tay ra, nhưng không thả ra hẳn mà chuyển sang túm lấy vạt áo của anh.

Giọng hắn vẫn khàn khàn đáng sợ: “…Ngươi định đi ư?”

Dù giọng nói và gương mặt hắn đáng sợ như thế, nhưng trong lòng anh lại không hề có cảm giác ghê tởm muốn chạy trốn. Cũng có thể nói rằng — sau khi đánh cận chiến với quái vật kia rồi bị máu của nó phun đầy mặt, thì bây giờ không gì có thể làm anh ghê sợ được nữa.

Mặt khác, giữa chốn Man Hoang đầy quái vật này mà vẫn có thể giữ được hình dáng con người thì người này cũng chẳng đáng sợ lắm.

Từ Hành Chi cẩn thận đặt hắn lên tảng đá, cởi áo khoác của mình xuống tỉ mỉ dém quanh người hắn, bảo: “Không, ta không đi đâu cả.”

Hốc mắt rỗng tuếch của hắn nhìn thẳng vào anh, yếu ớt nói: “…Sao ngươi lại cứu ta?”

Anh đắp áo thật kín cho hắn: “Làm gì mà có nhiều cái “vì sao” như thế?”

Hắn lẩm bẩm: “Nếu ta chết trên lưng ngươi… thì ngươi định làm gì?”

Anh thấy buồn cười quá sức: “Thì vẫn cõng ngươi về nhà thôi chứ sao. Chẳng lẽ lại vứt ngươi lại nửa đường?”

Dứt lời, anh đứng dậy: “Ngoài kia có con sông, ta đến đó lấy ít nước về. Ngươi cố đừng động đậy nhiều quá, kẻo quần áo ma sát với da thịt thì đau lắm đấy.”

Đối phương túm lấy bàn tay anh đang dém áo cho mình, tựa như cún con miệng còn hơi sữa đang bám lấy tay chủ: “…Không đau đâu mà.”

Chờ anh ra ngoài rồi, hắn bèn cầm ống tay áo của anh lên, tham lam hít ngửi. Vì chuyển động đó mà da thịt trên người hắn lả tả rụng xuống, nhưng dường như hắn chẳng hề cảm nhận được đau đớn, chỉ lẩm bẩm kêu: “… Sư huynh ơi…”

Ra khỏi hang núi, Từ Hành Chi đến ngồi xổm xuống bên bờ sông. Anh cố gắng rửa vết máu trên tay đi, nhưng càng rửa thì mùi máu càng nồng, khó mà chịu được. Đột nhiên chân anh nhũn ra, quỳ sụp xuống đất nôn khan vài tiếng, nhưng không nôn ra được cái gì.

Anh chùi chùi miệng, nằm hẳn xuống đất. Ngước lên nhìn bầu trời xanh biếc, anh vươn tay sờ một thứ ở bên hông mình.

Thanh chủy thủ nhuốm đẫm linh khí đất trời kia vẫn còn ở đó, nhắc nhở rằng — nhiệm vụ của anh vẫn chưa được hoàn thành.

Từ Hành Chi không để ý rằng — cách anh hơn mười thước, từ trong rừng xanh, một con rắn lớn đang từ từ trườn ra.

Con rắn này chỉ có cái đầu là còn “bình thường”, từ đầu trở xuống chỉ còn là bộ xương, có đôi chỗ còn sót lại ít thịt đỏ lòm, rời rạc như thể sắp sửa rơi ra. Nó im lặng bò về hướng Từ Hành Chi, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, mở rộng hàm dưới — đủ rộng để ngoạm trọn đầu anh.

Nhưng anh vẫn chẳng cảm thấy gì, vẫn nằm im ở chỗ cũ.

Con rắn từ từ trườn đến gần anh, nhưng đến khi cách anh chỉ hơn mười bước, nó đột ngột dừng lại.

Chỉ chốc sau, nó quay phắt đầu lại, điên cuồng chạy trốn như thể ngửi thấy hơi thở của ai đáng sợ lắm. Theo chuyển động của nó, xương rắn lạo xạo ma sát với mặt đất, tạo ra tiếng kèn kẹt chói tai.

Nghe thấy âm thanh khác thường này, Từ Hành Chi vội bật dậy, sờ xuống chủy thủ bên hông, quay lại thì thấy — sau lưng anh chẳng có gì cả, chỉ có một dấu vết trườn bò kỳ lạ trên mặt đất, kéo từ chỗ cách anh mười bước vào trong rừng, rồi mất hút sau những tán lá xanh um đó.

…Đệch.

Anh đoán đây không phải chỗ có thể ở lâu được, bèn nhanh chóng hái một phiến lá to ở cây gần đó xuống, rửa sạch bằng nước rồi cuộn lại thành hình cái phễu đơn giản, đựng ít nước mang về.

Trong lúc lấy nước, anh vô tình thấy cái bóng của mình phản chiếu dưới đáy sông.

Dù biết chỗ này nguy hiểm thế nào, nhưng anh vẫn ngẩn ra một lúc.

Gương mặt này nom không tệ chút nào, phải nói là rất được. Dáng người dong dỏng mạnh mẽ, rất có khí thể của các vị thiếu hiệp nổi tiếng ngày xưa. Lúc không có biểu cảm gì thì thôi, chứ có thì…trông khuôn mặt này cứ như đang tỏa sáng vậy; từ chân mày đến mũi miệng, bộ phận nào cũng rất hợp với bốn chữ: “Tuấn tú khôi ngô”!

Có lẽ vì khí chất của khuôn mặt này quá mức cao quý thanh nghiêm, nên dưới khóe mắt trái của anh còn có thêm một nốt ruồi nhỏ. Từ Hành Chi thử nhướn mày lên — trông cũng có vẻ lạnh lùng cấm dục lắm.

Anh nghĩ bụng — thế mà ông trời lại trao cho kẻ nhắng nhít như anh một khuôn mặt thế này, đúng là lãng phí hết sức…

Trong lúc anh đang than ngắn thở dài, thì ở tít trong rừng sâu, con rắn vừa trườn ra rồi lại trườn vào lúc nãy đang đau đớn lăn lộn trên đất, đau đến không thốt lên nổi một âm thanh nào.

Từng khớp xương của nó đang bị một nguồn năng lượng kỳ quái nào đó bóp vỡ thành từng đoạn một, âm thanh răng rắc liên tục vang lên, như thể một gốc cây khô đang bị nghiền nát vậy.

Lúc Từ Hành Chi quay về hang núi, người kia đã ngồi dậy từ bao giờ, đang bẻ gãy một cành cây khô thành từng đoạn một.

Tính từ phần gốc, thì cành khô nọ đã bị hắn bẻ ra mấy đoạn. Hắn vừa bẻ vừa đếm: “… Năm, sáu, bảy…”

Thấy anh về, hắn vội giấu hai tay ra sau lưng, ngửa đầu nhìn về phía anh.

… Nom ngoan ngoãn hết sức.

Thấy hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, anh bèn đút hắn uống nước rồi giục: “Chúng ta mau đi thôi, chỗ này ở lâu cũng không tốt.”

Hắn gật đầu, ném cành khô đã bẻ đến nát bét trong tay xuống, đoạn vươn hai tay ra, ý đồ rất rõ ràng —- Hắn muốn được anh cõng đi.

Anh quan sát hắn một chốc: “Ta thấy vết thương của ngươi cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm mà, ngươi tự đi đi.”

Hắn vẫn bất động, chỉ ngửa đầu lên nhìn anh.

Anh giằng co với hắn vài giây, không đổi ý đáp: “Đứng lên.”

Hai tay hắn vẫn vươn ra đòi ôm, cằm hơi thu lại như thể đang mím môi, trông cực kỳ tủi thân. Từ Hành Chi nhìn khuôn mặt bị thiêu đến cháy khét, không thể nhìn ra được đường nét của hắn; chỉ kiên trì thêm được vài giây, cuối cùng đành phải nhíu mày, tặc lưỡi thỏa hiệp: “Chậc!”

Khi ra khỏi hang núi, người nọ vẫn nằm trên lưng Từ Hành Chi, trên người còn đắp áo khoác của anh.

Anh xắn ống quần, lội qua dòng sông sang bờ bên kia. Hắn nằm trên lưng anh, quay lại nhìn vào rừng rậm vừa đi qua, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo.

Trong rừng, con rắn nọ nằm phịch xuống đất, từng khớp xương đã bị vặn xoắn thành hình dạng quái dị, trên đất lộn xộn dấu vết giãy dụa vùng vẫy. Nó ngã xuống một đám cỏ dại, đã ngưng thở từ lâu. Một bầy kiến to bằng hạt đậu ùa ra từ trong tổ, chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt hết tàn cốt của con rắn nọ.

Kỳ lạ là — khi đi qua dấu chân của Từ Hành Chi, chúng đều sợ hãi tránh ra, thậm chí là đi luôn đường vòng, như thể đó là con đường mà một dã thú đáng sợ vừa đi qua vậy.

Đi ba mươi dặm đường mà không nói câu nào thì khá là nhàm chán. Trong hai mươi dặm đầu, Từ Hành Chi vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng cũng tổng hợp được hết ký ức của nguyên chủ đang có trong đầu anh. Anh nhận ra — đó đều là những mẩu ký ức vụn vặt, chẳng có mấy đoạn ngắn trọn vẹn, thậm chí còn chẳng hiện rõ khuôn mặt của Mạnh Trọng Quang.

Lúc đầu anh còn thấy lạ, sau nghĩ lại thì thấy cũng có lý — dù sao những ký ức này cũng được lôi ra từ đầu người chết, không trọn vẹn cũng là bình thường.

Bây giờ, điều duy nhất anh chắc chắn là — giữa trán Mạnh Trọng Quang có một nốt chu sa.

Để giết hắn, anh phải dùng thanh chủy thủ kia đâm thẳng vào đó.

Có thể là vì buồn chán quá mức, Từ Hành Chi chủ động bắt chuyện với người trên lưng: “Này, sao ngươi lại bị thương thế?”

Hắn khàn giọng đáp: “…Bị người ta bẫy.”

“Ngươi ở trong Man Hoang này bao lâu rồi?”

“Không nhớ rõ nữa. Cảm giác như đã trăm năm trôi qua rồi vậy.”

Anh nghĩ là hắn đùa, nên không truy hỏi mà nói thẳng vào việc chính: “Ngươi có biết Mạnh Trọng Quang không?”

Hắn im lặng một chốc, rồi mới đáp: “Ngươi tìm hắn làm gì?”

Anh thấy có cửa hỏi rồi, chưa vội mừng mà nói thêm: “Hắn là sư đệ của ta.”

Hắn đang định nói gì đó thì đột nhiên — từ phương xa chợt nổ bùm một tiếng cực to, một tràng linh lực nóng ấm ùa tới, suýt nữa đã đẩy Từ Hành Chi ngã xuống đất.

Nơi phát ra tiếng nổ là tháp lớn ở hướng Đông Nam – cũng chính là đích đến của họ.

Thế mà hắn lại tỏ ra lo lắng, đẩy đẩy bả vai anh: “Mau, chính là chỗ đó! Nhanh lên!”

Với tính tình bình thường của Từ Hành Chi, thì nhất định anh sẽ lập tức chạy về hướng ngược lại, chạy càng nhanh càng tốt, hòng tránh thật xa khỏi nguồn gốc rủi ro kia. Nhưng nghĩ đến việc có thể Mạnh Trọng Quang đang ở hướng Đông Nam, anh đành nghiến răng một cái, chạy như điên về hướng tháp cao nọ.

Lúc đến gần trung tâm cuộc giao chiến, anh cảm thấy người trên lưng mình đang nôn nóng bất an. Đồng thời, chính anh cũng cảm thấy mình đang đến gần một sức ép cực mạnh, ép đến mức anh thở cũng khó khăn.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là bóng hình một thanh niên đang đứng trên vách núi. Mặt nạ quỷ đáng sợ bằng sắt che hết nửa khuôn mặt thanh niên nọ, cậu đứng ở chỗ cao, trên tay là một luồng sáng màu tím nhạt đang luân chuyển, áo đen tung bay, hệt như một con quạ vậy.

…Nhưng đây là một con quạ nhỏ nhắn.

Từ Hành Chi nhớ ra người này — cậu từng xuất hiện trong tiểu thuyết của anh. Cậu là thủ hạ của Mạnh Trọng Quang, là một Quỷ tu, thông thạo thuật Ngự Quỷ*.

*Ngự Quỷ (御鬼): chế ngự (+ điều khiển) quỷ.

Nhưng anh vẫn chưa kịp đặt tên cho cậu.

Hay nói đúng hơn là – trong cuốn tiểu thuyết đó, anh mới chỉ đặt tên cho mình Mạnh Trọng Quang.

Trong thế giới mà Từ Hành Chi vẽ ra, có tổng cộng bốn phái tu hành cùng tồn tại: Nhân tu, Yêu tu, Quỷ tu và Ma tu. Trong đó, chỉ có phái Nhân tu được công nhân là chính đạo, có khả năng thống lĩnh tam giới.

Phái Yêu tu sống nhờ linh khí đất trời, tất cả đều là động thực vật tu luyện biến thành.

Phái Quỷ tu đi theo lý thuyết “Có sống ắt có chết, chết ắt thành cát bụi”, có thể Ngự quỷ và Ngự thi.

Còn phái Nhân tu và Ma tu đều có bản thể là con người, nhưng hướng phát triển lại khác nhau. Phái Nhân tu chú trọng vào tu tâm dưỡng tính, mỗi ngày tích cóp một chút, lâu dài mới thành tài. Còn phái Ma tu thì chỉ tập trung vào tốc độ, thay da đổi thịt để đạt được mục đích, vì mục đích mà điên đảo nhân tâm, quên hết tất thảy đạo lý.

Mà những người bị nhốt vào Man Hoang này chỉ có hai loại: hoặc là yêu ma quỷ quái, hoặc là người thuộc phái Nhân tu nhưng lại rơi vào tà đạo.

Từ Hành Chi híp mắt nhìn kỹ, quả nhiên — quanh đó có rất nhiều vong quỷ mặc quần áo rách rưới đang bay lượn, tay cầm vũ khí sắc bén, điên cuồng chiến đấu với phe địch. Giữa trán chúng đều ẩn hiện sắc tím của phù chú, giống hệt màu tím trên tay thiếu niên nọ.

Thiếu niên đeo mặt nạ quỷ đang đứng trên cao, dù mặc đồ đen nhưng vẫn rất dễ thấy. Chẳng mấy chốc, một mũi tên đã vọt tới nhắm ngay ngực cậu, xuyên qua đám người đang chiến đấu, nhanh như chớp xông về phía cậu.

Khi mũi tên chỉ còn cách cậu hơn mười thước* thì đột nhiên — một cây thương dài hơn nửa trượng** đột nhiên lao đến bảo vệ trước người cậu, đâm thẳng vào mũi tên kia!

*thước (尺) ~ 1/3m, 10 thước ~ 3.3m | **trượng (丈) ~ 3.3m.

Hai bên đồng thời va chạm, xẹt ra ánh điện tí tách. Ngay lập tức, cây thương chẻ đôi mũi tên kia ra!

Sau đó, trước người thiếu niên kia hiện ra một lớp ảo ảnh lưu động, rồi tụ lại hiện thành một bóng người rõ ràng. Người đó cầm chuôi thương, cổ tay khẽ vung, vẽ ra một vòng sáng tròn vẹn giữa không trung.

Đó là một thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú vô cùng, tiếc là giữa trán hắn cũng có một phù chú màu tím nhạt. Điều đó có nghĩa là… hắn cũng chỉ là một vong hồn mà thôi.

Hắn tạm thời đặt chiến trường khốc liệt sang một bên, quay lại nhìn thiếu niên đeo mặt nạ quỷ, cúi xuống hôn chóp mũi lộ ra ngoài mặt nạ của cậu, cười híp mắt nói: “Sao lại bất cẩn thế chứ, không biết tránh à?”

Thiếu niên nọ ngẩn ra, vừa thẹn vừa giận hét: “Chu Bắc Nam! Ngươi cút ra cho ta!!”

Tay cậu bấm một cái, ánh sáng tím lóe lên, túm lấy người cầm thương nhảy xuống vách núi. Hai người xoay vòng giữa không trung mấy lần, cuối cùng cũng thành công đáp xuống mặt đất.

Thiếu niên đeo mặt nạ sờ sờ chóp mũi, đôi môi đầy đặn khẽ mím lại, cắn cắn môi, rõ ràng là đang rất bực mình.

Từ Hành Chi nghe thấy người sau lưng mình chân thành khen một câu: “…Giỏi lắm.”

Anh hỏi hắn: “Làm gì bây giờ?”

Hắn nhìn lên không trung, huýt một tiếng.

Anh không hiểu hắn vừa làm gì, đang định hỏi thì đột nhiên — một bộ xương chợt chui ra từ một khối đá lớn, làm anh sợ đến suýt nữa thì ngưng thở.

Đó là một bộ hài cốt của nữ, mỗi khúc xương đều sạch sẽ sáng bóng, không còn dư lại chút da thịt nào, nhưng vẫn còn một mái tóc đen óng mượt. Chúng được nàng chải gọn lại, rồi buộc lên bằng một dải lụa dài màu xanh nhạt.

Thấy hai người họ, nàng tập trung nhìn vào người bị cháy đen trước, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi chỉ ra ngoài giải khuây thôi mà, sao lại biến thành thế này?”

Hắn không đáp, chỉ lạnh lùng hỏi: “Chuyện này là sao?”

Tay phải trơ trọi chỉ còn lại xương của nàng vươn ra, đặt lên cổ tay trái cháy sém của hắn, đáp: “Là người của Phong sơn.”

Hắn cười khẩy: “Không biết tự lượng sức mình.”

Luồng sáng xanh nhạt phát ra từ tay nàng, rồi dần dần nhập vào cơ thể của hắn: “Để ta chữa thương cho ngươi trước đã… Ngươi đừng lo. Dù ngươi không về, thì Khúc Trì và đám Chu Bắc Nam cũng có thể thắng.”

Nghe bọn họ nói chuyện, Từ Hành Chi cứ thấy là lạ ở đâu. Nhưng tiếng vũ khí lách cách va chạm và tiếng rầm rì kêu gào thảm thiết đã quấy nhiễu suy nghĩ của anh, anh cũng không nghĩ nhiều nữa, ló đầu khỏi chỗ nấp của họ, nhìn ra bên ngoài.

Trong cuộc hỗn chiến này, rất khó để phân biệt địch ta. Trông ai cũng rách rưới tả tơi, mặt mũi hốc hác, nếu phải tìm ra một ai khác biệt thì — hẳn là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi nhỉ. Trông nàng rất nhỏ bé, quần áo ngắn màu nâu trên người đã bị rách thành xơ mướp, tay áo xắn lên trên khủy tay, lộ ra cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết.

Nom rất đỗi tương phản là — hai tay nàng mỗi tay đều cầm một thanh đao lớn bằng đồng đen, nếu cắm chúng xuống đất thì hẳn là chúng gần cao bằng nàng. Thế mà nàng có thể dễ dàng nhấc chúng lên bằng một tay, và còn di chuyển rất linh hoạt, có thể chém rụng đầu đối phương chỉ với một đao.

Trên mặt nàng vương vài vệt máu, càng tôn lên làn da trắng nõn mềm mại.

Hệt như Xương Nữ đã nói — phe đột kích tòa tháp này chẳng mấy mà đã bại trận như núi đổ, tàn quân vội vã rút lui. Thiếu nữ thu đôi đao về, cắm chúng vào vỏ đao trên lưng tạo thành hình dấu X, nhấc chân định đuổi theo đám tàn quân.

Từ Hành Chi nhất thời sốt ruột, nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, quát to: “Đừng đuổi theo!”

Nơi chiến đấu là trong một cái hang lớn, nên giọng nói của anh vang vọng trong hang, vọng lại mấy hồi.

Nghe có tiếng gọi, thiếu nữ quay lại, thấy đối phương là một người đàn ông mình chưa gặp bao giờ thì ngạc nhiên, thoáng nghiêng đầu nhìn.

Thiếu niên đeo mặt nạ quỷ cũng nhìn về phía anh, nhất thời — ánh sáng tím trong tay cậu chợt biến mất, đám quỷ bị cậu thao túng thoắt biến về hình dạng lá bùa, lả tả rơi xuống.

Cậu lẩm bẩm: “…Từ sư huynh?”

Thiếu nữ không sợ Từ Hành Chi, lớn giọng quát lại: “Sao lại không đuổi? Rõ ràng là chúng đang chạy trối chết rồi!”

Anh chỉ về hướng tàn quân rút lui: “Cờ vẫn chưa đổ, đang chạy trốn mà đội hình quân vẫn chưa loạn. Muội đã thấy đội quân nào chạy trốn mà vẫn trật tự như thế chưa?”

Thiếu nữ ngẩn ra, nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không. Mà Xương Nữ lúc nãy trị liệu cho người bị cháy sém cũng nhìn sang Từ Hành Chi, khung xương run lên, kẽo kẹt run rẩy.

“Nghe huynh ấy đi.”

Một giọng nói lạnh lùng vang đến sau lưng anh.

Anh quay lại nhìn, nhất thời trợn tròn mắt.

Thân thể cháy khô nay đã nở ra, từng bắp thịt bị hút cạn nước nay đã duỗi dài, chẳng mấy chốc đã cao hơn cả anh.

Hắn như một con tằm hóa thân thành bướm, bỏ đi lớp kén nát vụn, lộ ra vẻ đẹp thực sự ẩn giấu bên trong.

Da hắn rất trắng, trắng đến mức trông như phát sáng – một vẻ đẹp bất phân giới tính. Toàn thân hắn tỏa ra khí chất biếng nhác lạnh nhạt, nhưng lại không làm người ta chán ghét. Đuôi mắt hắn hơi nhếch, nơi khóe mắt còn có một nét đỏ nhạt trời sinh. Trên thân thể lành lặn của hắn còn phủ một lớp áo ngoài của Từ Hành Chi, nom còn quyến rũ hơn cả khi không mặc gì, mặc mà như không mặc.

Từ Hành Chi chỉ nhìn lướt qua mặt hắn, nhưng khi lia đến chỗ dưới bụng hắn thì lại không sao dời mắt đi được.

…Đệch.

Cái tên này… trông mặt thì rõ là một cô nương xinh đẹp, thế mà cái thứ kia còn lớn hơn cả mình.

Anh nghĩ lung tung hồi lâu, mãi mới nhớ ra được — hình như anh vừa thấy một thứ rất quan trọng.

Giữa trán người này, hình như có một nốt chu sa rất đẹp đẽ…

Anh nhìn lại, liền bắt gặp một đôi mắt đào hoa đang nhìn thẳng vào mình.

Chủ nhân của cặp mắt đào hoa và nốt chu sa nọ cứ nhìn chằm chằm anh như vậy, ánh mắt thăm thẳm tựa đáy hồ sâu, vừa quyến rũ lòng người, vừa tỏa ra dục vọng chỉ hận không thể nhấn chìm người trước mắt vào lòng mình: “Sư huynh, Trọng Quang đợi huynh nhiều năm như vậy, cuối cùng huynh cũng đến tìm ta rồi.”

Hết chương 2 –

Chương trước <— Mục lục —> Chương sau

25 thoughts on “[Man Hoang] _ 002.

  1. Đậu 🤣🤣🤣 chưa gì đã được confirm hàng bự
    Tui nói mấy thanh niên có nốt rồi dưới đuôi mắt thương có tính chất dụ

    Like

              1. Dạo này tui sống ngày thành đêm đêm thành ngày luôn rồi lol
                Thành thử ra trán nổi mấy cục mụn rõ to

                Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)