[Man Hoang] _ 001.

Man Hoang ký sự

Kỵ Kình Nam Khứ 

Thể loại: (ngụy) xuyên thư, báo thù ngược tra, si tình chuyên giả trang cún con hôi sữa trước mặt thụ + thực chất phúc hắc công x hào phóng rộng rãi nam thần thiếu hiệp thụ, hỗ sủng, nhiều CP,  1×1, HE.

Biên tập: Duy Ngã.

1. Mới vào Man Hoang*

Từ Bình mở mắt ra.

Quanh anh là bóng đêm đặc quánh nhìn không rõ ngón tay, nồng nặc mùi tanh quái gở, ngấm sâu vào tận cuống họng.

Dưới anh không còn là chiếc giường quen thuộc nữa.

Tay Từ Bình sờ soạng xuống dưới, cảm thấy ẩm ướt lạnh lẽo — hóa ra anh đang nằm trong một cái hồ cạn, nước chỉ sâu độ nửa ngón tay, nhưng lại lạnh đến thấu xương. Cảm giác rất thật, không giống mơ chút nào.

Tách —-

Một luồng sáng lóe lên trước mắt anh, làm mắt anh bị chói đến phát đau. Anh giơ tay lên che mắt, chợt nghe thấy một giọng nói thều thào vọng ra từ luồng sáng đó: “…Ngươi đã đến rồi.”

Một thanh chủy thủ** rơi xuống trước mặt Từ Bình, tạo ra tiếng vang giòn tan. Giọng nói yếu ớt kia lại vang lên, là giọng nam, vô lực đến độ như thể bị nước hòa tan mất: “..Nhất định ngươi phải giết hắn.”

Từ Bình: “… Ai cơ?”

Người nọ đáp: “Mạnh Trọng Quang.”

Đầu Từ Bình đau muốn nứt, không thể hiểu nổi mình đang gặp phải tình cảnh gì.

Anh chỉ thấy cái tên “Mạnh Trọng Quang” này nghe quen lắm, nhưng không thể nhớ ra mình đã nghe nó ở đâu. Anh quyết định đặt chuyện đó sang một bên, giờ có việc khác anh phải hiểu rõ hơn: “Ngươi là ai?”

Người nọ đáp: “Ta là Ý thức của Tam giới.”

Từ Bình: “…”

Nghe giọng thì có thể thấy — hẳn là cái người tên Ý thức Tam giới này mắc lao phổi rồi, chẳng còn sống bao lâu nữa, nếu không hỏi nhanh thì có khi người ta sắp tạch cũng nên.

Anh cố nén cơn đau đầu xuống, vừa hé miệng định hỏi thì chợt nghẹn họng — Anh nhớ ra Mạnh Trọng Quang là ai rồi.

Trong mắt người ngoài và hàng xóm láng giềng, Từ Bình là một kẻ kỳ lạ, lúc nào cũng cà lơ phất phơ, chỉ thích đi một mình, kết bạn với đủ loại người, yêu thích mọi kiểu phụ nữ, đọc đủ mọi loại sách, vừa phóng túng vừa tùy tiện, luôn tự do thoải mái, chẳng bị tiền bạc vướng bận.

Lúc rủng rỉnh, anh có thể vung tiền như rác chỉ để nghe một khúc đàn; khi kẹt tiền, anh cũng chẳng lấy làm khổ sở, cùng lắm thì nặn đất thành thỏi vàng, tự chơi tự vui vậy thôi.

May mà nhà anh cưng chiều anh rất đỗi, mặc cho anh thoải mái tự tại, thích gì thì cứ làm nấy.

Có lúc Từ Bình rảnh rỗi quá mức sinh buồn chán, liền đọc rất nhiều sách truyện, rồi nảy ra ý định tự viết gì đó.

Mạnh Trọng Quang chính là nhân vật phản diện trong cuốn truyện đang viết dở của anh — nhan sắc của hắn không ai sánh bằng, và cũng chẳng ai ác độc như hắn.

Kể ra cũng lạ — vốn là cái tên “Mạnh Trọng Quang” này bắt đầu từ giấc mơ của anh. Khi Từ Bình tỉnh khỏi giấc mơ đó, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi, không nhớ rõ mình vừa mơ thấy gì, chỉ nhớ mỗi cái tên ấy cứ văng vẳng bên tai.

Sau đó, anh bắt đầu viết ra câu chuyện này. Quá trình viết cực kỳ thuận lợi, chưa đến một tháng đã viết được gần mười ngàn chữ.

Câu chuyện này vốn chẳng có phe chính diện, tất cả nhân vật là đều là yêu ma phản diện bị nhốt ở Man Hoang, tập hợp lại với nhau để tìm cách trốn khỏi nơi đó.

Cha Từ Bình từng đọc bản thảo của anh, hỏi anh rốt cục là đang muốn viết cái gì.

Anh chỉ đáp: “Con viết chơi thôi mà.”

Ông chịu chẳng biết nói gì, bảo anh cố học cho giỏi còn hơn. Mà anh thì vẫn như xưa – miệng vâng dạ liên tục nhưng vẫn chẳng hề thay đổi.

Nhưng anh vẫn chưa viết được nửa câu chuyện, thì đã bị Ý thức Tam giới lôi đến đây trong khi đang ngủ rồi.

Quỷ – ho – lao nói: “Ngươi đã làm rối loạn trật tự thế giới rồi. Bây giờ, yêu ma trong Man Hoang cũng đang rục rịch trốn khỏi đây để làm loạn tứ phương đấy, hệt như những gì ngươi viết vậy.”

Thanh chủy thủ vừa bị ném xuống ánh lên ánh xanh tăm tối, thu hút tầm mắt Từ Bình: “Ngươi phải giết kẻ cầm đầu lũ yêu ma muốn trốn kia – Mạnh Trọng Quang – bằng thanh chủy thủ này.”

Anh ngớ ra một lúc, bật cười: “Này, hình như ông nhầm ở đâu đó rồi phải không?”

Anh vén tay áo lên, lộ ra tay phải của mình.

Tay phải của anh bị chặt đứt từ cổ tay, phần bàn tay là tay giả được đẽo từ gỗ sưa.

Từ Bình thản nhiên giơ phần cơ thể không trọn vẹn lên: “Ta như thế này mà ông lại gọi ta vào đây, có khác nào là bảo ta đi chịu chết không?”

Anh vẫn nhớ mình đã thiết lập sức chiến đấu của Mạnh Trọng Quang như thế nào trong cuốn tiểu thuyết đó — anh đã viết hắn là linh yêu, là do linh khí đất trời kết tinh mà thành, tính tình lạnh nhạt tựa băng tuyết, coi rẻ sinh mạng của bất cứ ai.

Từng có người mạo phạm hắn, hắn liền lột da lưng kẻ đó trong nháy mắt, lôi trọn vẹn xương sống của kẻ đó ra, mài thành bụi phấn rồi nặn thành chén trà, mỗi ngày đều uống trà bằng nó.

Quỷ ho lao ho khan hai tiếng, rồi từ từ đáp: “Trên đời này, chỉ có một người mà hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ tổn thương đến. Ta sẽ cho ngươi mượn bộ da của người đó.”

Từ Bình cảm thấy buồn cười hết sức: “Vậy sao ông không bảo thẳng người đó đi giết Mạnh Trọng Quang đi?”

Quỷ ho lao nói: “Đó là sư huynh của Mạnh Trọng Quang. Do Mạnh Trọng Quang tàn ác quá mức, tàn sát đồng môn, cướp đoạt bảo khí, nên người đó bị xử tội “không biết dạy dỗ sư đệ”. Người đó đã bị rút đi tiên cốt, bị ném vào phàm trần, trở thành người phàm tục, rồi chết ở thế giới phàm nhân rồi.”

Từ Bình: “…”

Không thấy anh nói gì, Quỷ ho lao liền hỏi: “Ngươi thấy sao?”

Anh đáp thẳng: “Ta thấy không ổn tí nào đâu.”

Đến lượt đối phương im lặng: “…”

Hồi lâu sau, một luồng sức mạnh chợt ập tới. Từ Bình chỉ thấy toàn thân nhẹ bẫng, ngã ngửa ra đằng sau.

Ánh sáng kia biến mất, có tiếng gió sau lưng anh. Anh không kịp phản ứng, lại rơi vào hư không tăm tối lần nữa.

Giọng nói của Quỷ ho lao kia càng lúc càng cách xa Từ Bình, nhưng thanh âm mệt mỏi yếu ớt đó lại lủi thẳng vào lỗ tai anh, vang vọng từng hồi như tiếng chuông vậy: “Nếu không giết được hắn, thì ngươi cứ ở lại mãi trong Man Hoang đi.”

Từ Bình dùng hết sức lực có thể để mắng một câu — Đệch mợ ông!!!

Không biết đã rơi xuống bao lâu, lâu đến mức Từ Bình mất hết cảm giác, thì anh mới rơi xuống một chốn mềm mềm.

Anh không bò dậy nổi.

Áng chừng thì… ít nhất là Từ Bình đã “bay” trên không trung hơn một tiếng. Anh đã rơi qua một cánh cửa cực lớn, từng luồng ánh sáng lóa mắt vờn quanh anh, làm anh nhìn đến hoa cả mắt.

Lúc chạm đất, tai anh đã ù đi, mắt không thể nhìn rõ, chỉ có thể nằm phịch ở đó.

Nhất thời, vô số mảnh nhỏ ký ức chợt hiện lên trong tâm trí anh.

Anh nhìn lướt qua chúng, hơi ngạc nhiên. Hẳn là những đoạn ngắn ký ức đang dồn dập xuất hiện trong đầu anh đây thuộc về sư huynh của Mạnh Trọng Quang, nhưng trùng hợp là — người đó lại có cùng họ với anh. Y cũng họ Từ, tên là Từ Hành Chi.

Những mẩu ký ức trên khá là lộn xộn, chỉ chứa rất ít thông tin cơ bản. Từ Bình suy ngẫm hồi lâu, chỉ có thể gạch ra mấy đầu dòng chính.

Từ Hành Chi là đại sư huynh của Phong Lăng sơn – một tiên sơn thuộc chính phái. Mạnh Trọng Quang là đứa bé mà y nhặt ở rừng về, từ bé đã đi theo y, linh lực không cao, thường xuyên bị bắt nạt. Nếu không có Từ Hành Chi che chở, thì chắc hắn đã bị đám huynh đệ đồng môn bắt nạt đến chết từ lâu rồi.

Thực ra thì — Mạnh Trọng Quang là thiên yêu, là yêu quái do linh khí đất trời tụ thành, linh lực dồi dào, tính tình xảo quyệt. Hắn giả vờ nhu nhược để nằm vùng ở Phong Lăng sơn nhiều năm, nhằm có được cơ hội đoạt lấy thần khí được đặt trong Tứ đại Tiên môn.

Trong những năm này, hắn đã cố gắng hết sức, lôi kéo mọi người ở các tiên môn, dùng nhiều mưu cao kế hiểm để xúi giục kích động họ, thu một đám đệ tử chính đạo về dưới trướng mình để tiện bề sai bảo. Nhưng vào đêm trước hôm hắn sắp đoạt thần khí thành công, thì âm mưu của hắn bị bại lộ. Trong đêm giao thừa năm ấy, hắn đã chính tay giết hại sư phụ, tàn sát đồng môn; còn Từ Hành Chi xui xẻo thế nào lại bị dính họa từ hắn, bị bỏ tù rồi chịu đủ loại dằn vặt.

Sau đó nữa, chính đạo kéo quân đến dọn dẹp tàn dư của tội ác; Mạnh Trọng Quang và những đệ tử đã phản bội môn phái khác bị đày đến Man Hoang – nơi khắc nghiệt đầy yêu ma quỷ quái, nằm tách biệt khỏi thế giới, và cũng là một nhà tù vững chãi khó mà phá được.

Từ Hành Chi cũng bị coi là đồng đảng, bị giáng xuống làm người phàm.

Thực ra, muốn giết Mạnh Trọng Quang cũng không khó. Chỉ cần dùng thanh chủy thủ nhuốm đẫm linh khí đất trời này đâm thẳng vào nốt chu sa nằm giữa trán hắn, là có thể kết liễu hắn ngay lập tức.

Từ Bình tuyệt vọng nằm trên đất, nghĩ bụng – đệch, sao hồi viết mình không nghĩ nhiều hơn một chút nhỉ…

Anh hoàn toàn không có hứng viết về tài tử giai nhân, trai anh hùng gái thuyền quyên hay tình sử chốn tiên môn này nọ. Anh chỉ đơn giản là muốn viết một cuốn tiểu thuyết khác biệt với sách đại trà bây giờ, dựng lên một câu chuyện lấy vai phản diện làm nhân vật chính mà thôi.

Thậm chí, anh còn chưa từng nghĩ đến việc biên soạn một quá khứ cho vai Mạnh Trọng Quang này.

Mà bây giờ, hẳn là nội dung tiểu thuyết của anh đã vô tình trùng hợp với cuộc đời của Mạnh Trọng Quang ở thế giới này, giống như hai cây cổ cầm đặt cạnh nhau vậy. Anh đã gảy dây đàn của một cây trong đó, cộng hưởng đến cây đàn còn lại, dù nó vẫn đứng yên. Tóm lại là, anh đã gián tiếp làm nhiễu loạn trật tự thế giới này.

Vừa khéo anh là người phàm, và Từ Hành Chi sau khi bị rút hết tiên cốt, đày vào phàm trần cũng là người phàm; nên anh mới bị cái người tên Ý thức Tam giới kia lôi vào đây, mượn tay anh để diệt trừ Mạnh Trọng Quang.

Từ Bình – bây giờ là Từ Hành Chi – dần dần tỉnh táo lại, xoay người ngồi dậy, tiện tay sờ một cái — anh chạm vào một vật tròn tròn.

Anh cúi xuống nhìn — đó là một cái đầu người!

Từ Hành Chi giật mình nhảy dựng lên, giờ mới hoảng sợ nhận ra – trong bán kính một dặm quanh đây đều là xác người nằm la liệt, phần lớn đều bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, đỏ đỏ trăng trắng, rải kín mặt đất.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy những mảnh thi thể này, khứu giác của Từ Hành Chi đã hoạt động trở lại. Mùi thối xộc vào mũi anh, xông thẳng lên não, làm dạ dày anh quặn lên, chỉ chực nôn mửa.

May là ở ngoài đời, anh đã từng ở trong nghĩa trang ba ngày ba đêm vì thua cược với bạn bè, cùng ăn cùng ở cùng canh mộ với ông lão giữ mộ ở đó, nên cũng không hẳn là sợ thi thể.

Nhưng với những mảnh vụn thi thể thế này… thì vẫn là kích thích quá lớn với anh.

Thực ra lúc viết sách, Từ Hành Chi cũng đã miêu tả thảm trạng người ăn thịt người trong Man Hoang, đến mức “dùng gân thịt làm bạc, dùng đầu lâu làm đèn” cũng đã viết. Chữ trên giấy trắng mực đen thì không thấy gì, nhưng khi chúng thực sự được hiện thực hóa ra trước mắt anh, thì anh vẫn không thích ứng ngay được.

Anh cố nén cơn buồn nôn xuống, cố gắng tránh xa thi thể được chừng nào hay chừng ấy, muốn mau chóng thoát khỏi chốn phơi thây lộ thiên này.

Lúc đầu, anh không muốn nhìn kỹ tình trạng thê thảm của đám thi thể; nhưng chẳng bao lâu sau, anh chợt khựng lại, ngồi xổm xuống quan sát kỹ một cái.

Ngay sau đó, anh đứng vụt dậy, không do dự nữa mà nhấc chân chạy một mạch.

Từ Hành Chi đã nhìn ra rồi — ở nơi bị xé rách của thi thể kia không có dấu vết gặm cắn của dã thú, mà là dấu răng của con người!

Nói cách khác thì, đám thi thể này đúng là tác phẩm của con người trong Man Hoang!

Anh cảm thấy nếu mình không chạy ngay đi, thì sớm muộn gì anh cũng trở thành một trong những cái xác đó.

Nhưng giữa chốn Man Hoang mờ mịt này, anh biết đi đâu để tìm Mạnh Trọng Quang đây?

Vừa nghĩ vừa chạy, anh chợt nghe thấy một tiếng rít. Quay sang thì thấy — một con quái vật hình người đáng sợ đang lao thẳng về phía anh, trông như đang nổi điên vậy.

Trừ hai cánh tay là hai thanh dao cạo sắc bén ra thì phần dưới cổ của quái vật nọ trông khá bình thường. Nhưng khuôn mặt của nó… thì như bị người ta kéo hết xuống cổ rồi kéo bừa lên vậy. Mũi nó nằm ở trán, một mắt nằm ở vị trí vốn nên là môi, một mắt khác thì trôi tuột xuống cổ; thoạt trông như một ngọn nến lớn đang tan chảy dang dở vậy.

Nó chạy xuyên qua biển thi thể, nhắm thẳng về hướng Từ Hành Chi. Dưới bàn chân nó, vô số xác người nổ tung thành bọt máu.

Từ Hành Chi hét to, lập tức chạy trốn như điên.

Hốt hoảng chạy ra khỏi vùng có thi thể, đến nơi đất trống, anh vắt chân lên cổ chạy bừa về một hướng.

Rõ ràng là con quái vật kia sẽ không buông tha cho anh, kể cả khi anh đã ra khỏi “địa bàn” của nó.

Từ Hành Chi đã chạy hơn một dặm, mà nó vẫn đuổi theo sau lưng anh. Càng lúc, khoảng cách giữa người và quái vật càng bị rút ngắn lại.

Anh mệt mỏi thở gấp, liên tục ngoái lại sau nhìn. Khi quay lại, khóe mắt anh chợt liếc thấy — một thân thể cháy sém bỗng nhiên xuất hiện ở phía bên cạnh, lảo đảo chạy về phía anh.

Cùng lúc bị hai con quái vật nhắm vào, anh vừa tuyệt vọng vừa mệt muốn chết. Chẳng thà cứ chọn một con ăn mình đi, ít nhất anh còn được chọn, có chết cũng không nhục quá mức!

Từ Hành Chi không chú ý đến — con quái vật sau lưng anh dần đi chậm lại, khuôn mặt vặn vẹo méo xệch đi, nhìn chằm chằm vào dáng người dong dỏng bị cháy đen kia. Như thể đang nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm, nó cực kỳ phẫn nộ; à không, là sợ hãi đến tột đỉnh thì đúng hơn.

Trong giây lát, nó quyết tâm thay đổi quyết định của mình, gầm nhẹ lên một tiếng, rồi quay sang hướng về hình người cháy khét kia.

Trong mấy tích tắc này, Từ Hành Chi đã chọn chết trong tay hình người cháy sém kia thay vì trong tay quái vật nọ — Nếu bị quái vật đằng sau bắt được, bị hai thanh dao cạo kia đâm xuyên người, rồi bị vứt vào đống thi thể, đầu một nơi thân một nẻo… thì thê thảm quá sức.

Anh vừa quay lại chạy về hướng người kia được hai bước, thì chợt nhìn vào đôi mắt của người ấy.

Không biết có phải là ảo giác của anh không, mà khi anh nhìn vào đôi mắt đã bị thiêu sạch chỉ còn lại hai lỗ đen sâu hoắm của chiếc đầu lâu đó, thì nơi ấy lại ánh lên chút ánh sáng. Có hoang mang, có lo lắng, và có cả… nét dịu dàng mà anh không hiểu nổi.

Hắn hé miệng, vài mảnh vụn nám đen trên cằm hắn rơi xuống: “… Chạy mau…”

Từ Hành Chi phanh gấp.

Đó là giọng nói của con người.

Dù giọng hắn có bị biến đổi vì cổ họng cũng cháy rồi, nhưng anh hiểu được – đó là một con người, một con người đang hoàn toàn tỉnh táo.

Đó là kẻ phạm tội bị lưu đày trong Man Hoang ư? Đang bị thương nặng à?

Vừa nghĩ ngợi vừa bỏ qua ý tưởng tự tìm chết đi, Từ Hành Chi vội thay đổi hướng chạy, rồi lại chạy như điên.

Thực sự là người bị cháy sém kia đã không còn mấy sức, chẳng mấy chốc đã bị Từ Hành Chi bỏ lại cả đoạn dài phía sau. Hắn tập tễnh đuổi mấy bước về hướng anh đã đi, kêu lại lần nữa: “…Mau, đi mau đi…”

Dứt lời, hắn đứng lại, xoay người về hướng quái vật dao cạo đang điên cuồng lao tới kia, khóe môi khẽ nhếch.

Bóng lưng hắn… nom cô quạnh quá đỗi.

Nhưng nhìn vào những cơ thịt còn sót lại trên mặt hắn, thì hình như hắn lại đang cười lạnh.

Sự dịu dàng thiện chí khi đối mặt với Từ Hành Chi đã biến mất, nay hắn hơi nhướn cằm lên, thản nhiên nhìn quái vật nọ – như thể hắn là một con báo đen tao nhã sung sức, nhàn nhã quan sát một con chó điên đang sủa loạn vậy.

Giống như Từ Hành Chi không thấy biểu cảm bây giờ của người kỳ lạ đó, thì hắn cũng không thấy hành động hiện tại của anh.

Không thấy tiếng quái vật đuổi theo mình, anh liền dừng lại, ngoái ra sau nhìn. Người bị cháy khét nọ đang đưa lưng về phía anh, đối đầu trực diện với quái vật, dường như sẵn sàng hy sinh bản thân mình để ngăn cản nguy hiểm cho anh.

Thoạt trông bóng lưng hắn rất bi tráng, nhưng cũng lảo đảo yếu ớt, như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể đẩy hắn ngã xuống được vậy.

Từ Hành Chi nghiến răng ken két, sờ vào nơi ngực mình. Ở đó vẫn cất kỹ thanh chủy thủ nọ, hẳn là Quỷ ho lao đã nhét vào khi đẩy anh xuống đây.

Tay trái anh rút chủy thủ ra, trở tay giấu ra sau lưng, rồi đi về phía quái vật. Lúc đi ngang qua bóng hắn, anh không chỉ không dừng lại mà còn đi nhanh hơn.

Hắn kinh ngạc, bật thốt lên: “… Sư huynh…??”

Anh đang trong đà chạy, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi vù vù, che lấp hết tiếng gọi không thể nói là to của hắn. Vì thế, anh không nghe rõ hắn vừa gọi mình là gì.

Quái vật đang nhắm vào người bị cháy đen, ai dè tự dưng con mồi đã chạy trốn lại quay trở về. Nó phát rồ lên, điên cuồng gầm một tiếng, giơ tay trái đã biến thành dao cạo lên, chém mạnh về phía Từ Hành Chi, muốn giải quyết anh càng nhanh càng tốt.

Anh giơ tay phải mình lên đỡ.

Vang lên tiếng trầm đục của vật thể bị xuyên qua.

Nhìn tay phải bằng gỗ sưa của mình bị xuyên thủng, tự dưng anh thấy hơi buồn cười, huýt sáo một tiếng. Thừa lúc quái vật chưa kịp phản ứng, anh nhảy lên đá một cước, giẫm dao cạo tay phải đang giơ lên của nó xuống chân. Cầm chủy thủ vốn dùng để giết Mạnh Trọng Quang kia, anh đâm mạnh vào ngực nó.

Không trúng tim rồi.

Từ Hành Chi rút dao ra cực nhanh, máu phụt ra xa hơn một trượng. Quái vật ngã xuống đất, co quắp liên tục. Cả người anh dính đầy máu nó, anh cố nhịn cơn buồn nôn, lao đến giẫm lên tay quái vật, rồi cầm chủy thủ đâm lại vào vị trí trái tim của nó.

Sau nhát đâm này, nó giãy dụa thêm một lúc, rồi mới chết hẳn.

Cơ thịt toàn thân anh còn chưa kịp thả lỏng, thì đã nghe thấy tiếng ngã “phịch” xuống ở phía sau. Quay lại thì thấy — người cháy sém kia đã ngã xuống đất.

Tim anh thót lên, bước tới ôm hắn vào lòng: “Này!”

Hắn yếu ớt đáp: “Mang ta về, hướng đông nam, cách đây ba mươi dặm…” Rồi ngoẹo đầu sang bên, hôn mê bất tỉnh.

Với người xa lạ chẳng quen biết gì này, Từ Hành Chi cũng không suy nghĩ nhiều. Anh nhặt chủy thủ lên, tiện tay lau lau vạt áo, không để ý đến mớ hỗn độn trên người hắn, cẩn thận nâng hắn lên đặt trên lưng mình. Chật vật một lúc với tay trái bình thường và tay phải hỏng bét của mình, anh mới vắt được hai tay hắn lên cổ anh.

Xong xuôi đâu đấy rồi, anh bắt đầu đi về hướng đông nam.

Chắc là ở hướng đông nam có bạn bè của người này. Nếu anh có thể đưa hắn về đến nơi, tức là cho hắn một cái ơn lớn; lúc đó anh có thể hỏi thăm về Mạnh Trọng Quang. Có khi anh sẽ gặp hắn ở đó cũng nên.

Cha và em gái anh còn đang ở nhà, nếu anh mất tích quá lâu thì họ sẽ lo lắng lắm.

Anh phải mau chóng về thôi.

Từ Hành Chi đang mải nghĩ ngợi chuyện của mình, không hề để ý đến — người cháy đen trên lưng mình đột nhiên mở mắt.

Hắn hạnh phúc rúc vào lưng anh, nỉ non không thành tiếng: “… Sư huynh…”


-Tiểu kịch trường-

Mạnh Trọng Quang: Sư huynh sư huynh, cõng đệ cõng đệ ~~ Tiện thể ôm một cái nữa ~~

*Man Hoang (蛮荒 ): chỉ vùng hoang sơ, cằn cỗi, khắc nghiệt. Man Hoang trong truyện này còn có thêm cát vàng tràn ngập nữa, tưởng tượng như 1 sa mạc đi ha. Địa điểm này trong truyện là đặc trưng và duy nhất, nên Ngã dùng từ này như một danh từ riêng nhé.

**chủy thủ (): vật sắc và ngắn, có cán cầm. Là sự kết hợp giữa dao găm và kiếm ngắn, hmm…

Hết chương 1 –

Mục lục —> Chương sau

16 thoughts on “[Man Hoang] _ 001.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)