[Ánh Trăng] _ 28.

28

Ánh Trăng Trong Lòng Hắn

Sơ Hòa 

Thể loại: mất trí nhớ (nên có phần) tra công x si tình dương quang thụ, cường cường, hiện đại, gương vỡ lại lành, 1×1, HE.

Biên tậpSeven Oxox.

28.

Đến sáng hôm sau, mọi chuyện đã phát triển theo hướng không thể cứu vãn.

Từ trên tầng, Thường Phi đã chứng kiến toàn bộ quá trình Thường Niệm ôm hôn Dụ Thần. Vì quá tức giận nên ông xoay người xuống tầng ngay lập tức, bỏ lỡ mất thời khắc hắn đẩy cậu ra.

Bảo tiêu kéo Thường Niệm vào nhà. Cửa nhà vừa đóng lại, Thường Phi đã tát thẳng vào mặt cậu một cái!

Cậu quỳ xuống đất, một bên mặt sưng lên, run rẩy nói không thành lời. Trước giờ Thường Phi chưa từng thấy cậu yếu đuối thế này, lửa giận bốc lên, lại đạp thêm vào ngực cậu một nhát. Cậu ngã ngửa ra, nhờ hơi cồn nên cũng to gan hơn, chẳng những không nhận sai mà còn trợn mắt, phẫn hận nhìn Thường Phi!

Ông tát cậu thêm phát nữa, không hề nương tay chút nào, chỉ thẳng vào mặt cậu mắng: “Mày còn trừng à? Mày có biết mày vừa làm gì không?!”

Thường Niệm phun ra một búng máu. Hơi cồn khuếch đại mọi cảm xúc trong cậu, lời nói ra không hề suy nghĩ: “Con làm gì cơ? Con chỉ hôn anh Thần thôi mà?! Sao, phiền gì đến ba à? Hay làm ba mất mặt? Con…”

“Bốp!” Phát tát thứ ba lại giáng xuống, Thường Phi dí tay vào trán cậu: “Mày còn dám nói à? Hôn đàn ông, ôm đàn ông, mày còn định làm gì nữa? Hả?”

Ba phát tát liên tiếp làm mặt Thường Niệm đau đến tê dại cả đi, tai ù ù không nghe thấy gì cả, đầu óc càng lúc càng mơ hồ. Thường Phi lại xách cậu lên: “Mày nói rõ ràng cho tao! Rốt cục mày với Dụ Thần là quan hệ thế nào hả!”

“Giữa chúng con không có quan hệ gì cả!” Thường Niệm đỏ mắt rống lên.

Ông lại túm cổ áo cậu: “Tao dạy mày nói dối à? Vừa nãy tao đã thấy bọn mày làm cái trò đấy, giờ lại dám bảo tao là không có gì ư?!”

Cậu hoàn toàn không khống chế được cảm xúc nữa, đẩy ba mình ra, hét ầm lên như phát điên: “Con thích anh ấy! Ba hài lòng chưa!”

Khi phát tát thứ tư giáng xuống, cậu ngã hẳn xuống đất, đầu đập xuống nền nhà. Khi cậu tỉnh lại, cả nhà cậu đã nháo nhào hết cả lên. Quanh cậu không chỉ có ba mẹ cậu, mà còn có Dụ Thần và ba mẹ hắn.

Thường Phi tìm thấy khoảng 10 bộ GV trong máy tính của cậu, tức giận không thể kiềm chế nổi. Mà Dụ Thần lại chạy đến đây vì lo lắng cho cậu; suýt nữa Thường Phi đã đấm vào mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Thay vào đó, ông gọi thẳng cho ba Dụ Thần – Dụ Quốc Kiều, kể lại hết đầu đuôi sự việc, bảo họ đến đây mà xem con họ và con ông đã làm ra “chuyện tốt” gì.

Từ bé Dụ Thần đã thấy Thường Niệm phải chịu đòn, nên vốn không hề có thiện cảm với Thường Phi. Giờ gặp chuyện liên quan đến chính mình, và hắn cũng uống rượu; nên khi nghe Thường Phi lớn tiếng mắng mỏ, hắn liền cố hết sức che chở cho Thường Niệm đang hôn mê sau lưng mình, hét lên: “Ông có còn là ba cậu ấy không?!”

Đúng lúc này, Dụ Quốc Kiều xông vào. Thấy hắn vô lễ với người lớn như thế, ông quát: “Dụ Thần! Mày còn dám cãi nữa à!”

Thường Phi và Dụ Quốc Kiều đã ở trong bộ đội mấy chục năm, mới biết đến sự tồn tại của cộng đồng LGBT gần đây thôi. Hai ông không chỉ không thể chấp nhận được họ, mà còn căm thù đến tận xương tủy, cảm thấy cực kỳ ghê tởm, cho rằng GAY đều là biến thái, thậm chí còn thấp kém hơn cả tội phạm cưỡng dâm. Hơn nữa, mấy năm qua truyền thông đã loan tin rất nhiều về các scandal tình ái của dân đồng tính, nên họ càng thêm chán ghét cộng đồng này.

Thường Phi quản giáo Thường Niệm rất nghiêm, hoàn toàn không thể chịu được việc con mình lại đi thích nam giới. Mà Dụ Quốc Kiều vẫn luôn áp dụng chế độ nuôi thả với Dụ Thần, nhưng “đồng tính” lại là vạch đỏ mà hắn tuyệt đối không thể vượt qua.

Dù Dụ Thần có là đại ca trong trường thì rốt cục vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi. Biến cố xảy ra, lại bị người lớn hai nhà chỉ trích, nhất thời hắn cũng rối loạn, dần dần trở nên mất kiểm soát.

Đương lúc tình thế cực kỳ giằng co, Dụ Quốc Kiều chỉ vào Thường Niệm rồi lại chỉ vào hắn, mắng: “Mày không biết đồng tính là biến thái à? Là bệnh à? Là cặn bã xã hội à? Sao tao lại có loại con trai rác rưởi như mày chứ!”

Những từ “biến thái” và “cặn bã xã hội” đâm thẳng vào tâm trí Dụ Thần. Hắn căm tức nhìn ba mình: “Vì sao đồng tính lại là bệnh? Thích con trai thì có gì sai? Chúng con có phạm pháp hay liên lụy gì đến người khác à? Ba dựa vào đâu mà nói đồng tính là cặn bã xã hội?”

Trong tiềm thức, hắn không thể chịu nổi việc Dụ Quốc Kiều coi thường đồng tính như vậy. Nói mình hắn thì hắn có thể nhịn, nhưng ba hắn lại coi cả cộng đồng người đồng tính là như thế… thì hắn không thể nhịn nổi nữa.

Sau này… một người ưu tú như Hạ Hứa cũng sẽ bị ba hắn vu là “cặn bã xã hội” ư?”

“Mày còn cứng đầu? Mày còn dám cứng đầu?” Dụ Quốc Kiều có tư tưởng giống Thường Phi – đều không cho phép con trẻ chống đối người lớn. Ông tát liên tiếp vào mặt hắn, không hề nương tay chút nào.

Bị đánh, Dụ Thần càng tức hơn, lửa giận uất nghẹn trong ngực, chỉ chực bùng nổ. Hắn khác Thường Niệm – cậu bị đánh thì sẽ cắn răng không đánh trả; nhưng nếu Dụ Quốc Kiều cứ đánh hắn không phân biệt đúng sai thế này, thì nhất định hắn sẽ phản kháng.

Bảo tiêu vội xông lên kéo hắn lại. Đang lúc giằng co thì Thường Niệm tỉnh – cậu vừa khéo thấy được cảnh Dụ Quốc Kiều đánh Dụ Thần. Đầu óc cậu rối tung lên, không biết lấy sức ở đâu mà lao đến đẩy Dụ Quốc Kiều ra, che Dụ Thần sau lưng mình, khóc rống lên như mê sảng: “Không ai được đánh anh Thần! Không ai ở đây được đánh anh Thần hết!”

Thường Phi kéo giật con trai ra: “Mày giỏi lắm, thế mà còn dám che cho nó?!”

Dụ Thần lập tức ôm lấy Thường Niệm, giận dữ thét lên: “Các người muốn làm gì!”

Hai người mẹ bật khóc – họ thương con trai, nhưng cũng giống chồng mình, họ đều không tiếp nhận được sự thật con mình là đồng tính.

Chuyện xấu trong nhà không thể lan truyền ra ngoài. Thường Phi không chấp nhận một người con trai là GAY, liền muốn đưa Thường Niệm vào trại “chữa trị đồng tính”. Dụ Thần từng nghe nói về nơi đó, liều chết không cho cậu đi. Dụ Quốc Kiều kéo giật hắn về, quát lớn: “Mày tưởng là mày không phải đi à! Đồng tính là bệnh, mày không chữa khỏi thì đừng hòng trở về!”

Tai họa bất ngờ ập đến vào đêm đó làm toàn bộ kế hoạch của Dụ Thần hoàn toàn rối loạn. Thời gian ở trại “chữa trị đồng tính” thực sự rất khó khăn, nhưng sau khi ở đây một tuần, từ từ bình tĩnh lại, hắn lại thấy thực ra chuyến đi này cũng có ích.

Sớm muộn gì hắn cũng phải giải quyết bên phía gia đình, bây giờ chính là lúc trước “giờ độ kiếp” đấy thôi. Thậm chí hắn còn thấy may vì gia đình hắn không biết người hắn thực sự thích là Hạ Hứa. Bây giờ, hắn chỉ cần chờ ở đây một thời gian, rồi ba mẹ hắn sẽ mất dần cảnh giác. Chờ một thời gian nữa, dù Dụ Quốc Kiều vẫn kiên quyết như thế, thì Dụ Tiêu và anh cả hắn cũng đã về rồi.

Chị gái rất thương hắn, lại là đứa con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được ba mẹ rất thương yêu. Bản thân cô cũng rất ưu tú, một khi cô đã mở miệng thì khó mà Dụ Quốc Kiều không xuôi theo, rồi mẹ hắn cũng sẽ mềm lòng. Lui một vạn bước mà nói, thì nhà hắn vẫn còn anh cả, nên không cần lo về chuyện hương khói sau này.

Chờ trận sóng gió này qua đi thì đợt thi vào Đại học cũng kết thúc. Hắn sẽ lo bên ba mẹ trước, chờ người nhà chấp nhận tính hướng của hắn rồi thì sau này cũng không phản đối chuyện của hắn với Hạ Hứa nhiều nữa.

Nhưng Dụ Thần rất lo cho Thường Niệm. Một là sợ cơ thể cậu không chịu nổi, hai là hôm đó cậu phản ứng quá dữ dội, làm mọi việc rối um lên như thế, hắn biết là cậu rất khó chịu. Nhưng vì “bác sĩ” tách họ ra hoàn toàn nên hắn không hề biết cậu đang ở đâu.

Một tháng sau, Thường Niệm nhân lúc các “bác sĩ” thay ca mà lén chạy lên sân thượng với hắn. Lúc ấy hắn mới nhận ra – cậu kiên cường hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Cậu nói, cậu vẫn luôn bị ba mẹ trói buộc, lần này là lần đầu tiên cậu phản kháng lại trong 17 năm qua. Vậy nên cậu tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, cậu phải chiến đấu đến khi họ chấp nhận tính hướng của mình mới thôi. Bất kể thế nào, nhất định sẽ có một ngày họ ra được khỏi đây, rồi sẽ tiếp tục đi trên con đường của chính mình, học hành làm việc, rồi tìm một người mình thích để sống đến hết đời.

Dụ Thần nhớ đến câu nói lúc say rượu hôm đó của cậu – “Em cũng có ước mơ mà”, hỏi ra thì biết, cậu muốn được làm nhà nghiên cứu quân sự.

Công việc này không chỉ yêu cầu trí thức cao, mà còn yêu cầu một sức khỏe bền bỉ.

Hôm đó trước khi tạm biệt, Thường Niệm nói thẳng với hắn rằng — thực ra cậu vẫn chưa hết thích hắn được, nếu không thì đã không “nói lời chân tình” hôm say rượu ấy. Nhưng đời người còn dài, cậu còn sự nghiệp, còn giấc mơ, không chừng sau này sẽ gặp được một người hợp với mình hơn. Bây giờ đã ở đây “chữa trị” rồi, sau này cậu gặp được người đó thì chắc nhà cậu sẽ không làm loạn lên như lần này nữa.

Nhưng cả hai đều không hề nghĩ rằng — quá trình “trị bệnh” được đảm bảo là “cực kỳ an toàn” này lại xảy ra sự cố.

Tỉnh lại sau khi được cấp cứu, Dụ Thần đã quên đi rất nhiều ký ức. Chị hắn ôm hắn gào khóc, mẹ hắn tự dằn vặt bản thân, ba hắn cũng xin lỗi hắn – đó là lần đầu tiên ông làm vậy.

Từ miệng những người xung quanh, hắn biết mình bị ép đưa vào cái trại này vì đã yêu đương với Thường Niệm. Hắn được cứu về, còn cơ thể người hắn yêu lại bị thương nặng, khả năng cao là không tỉnh lại được nữa.

Đứng trước sự thật là con trai chưa rõ sống chết, cuối cùng người cứng đầu như Thường Phi cũng phải thỏa hiệp – ông hối hận rồi. Dụ Thần đứng bên giường Thường Niệm, ngạc nhiên nhìn cậu. Sau này, nghe đám bạn nối khố nói hai người thương yêu nhau biết bao nhiêu, hắn chỉ ngẩn ngơ nghe, trong lòng lại thấy trống rỗng.

Ba năm sau, Thường Niệm tỉnh lại. Hắn chỉ thấy lòng mình lạc lõng – dường như mọi chuyện không nên là thế này.

Nhưng không thế này thì là thế nào?

Sau khi biết mình không còn sức khỏe nữa, thậm chí là không tự đứng lên nổi; Thường Niệm hoàn toàn tan vỡ. Cậu từ chối việc uống thuốc, một lòng muốn chết. Thường gia cực kỳ sốt ruột, nhưng lại không làm gì được. Dụ Thần ôm cậu, dỗ dành: “Em đừng như thế. Em phải cố khỏe lên, em còn có anh mà.”

Thường Niệm ngạc nhiên mở to mắt. Một lát sau, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt cậu.

Mấy ngày sau, dường như cậu đã nghĩ thông suốt, bắt đầu tiếp nhận trị liệu, không hành hạ cơ thể mình nữa. Khi gặp lại Dụ Thần, cậu gối đầu lên lưng hắn, yếu ớt nói:

“Anh Thần, sau này em chỉ có anh. Anh đừng bỏ rơi em nhé…”

Màn sương mờ tan đi, cuối cùng ký ức của Dụ Thần cũng đã trở lại. Hắn cầm miếng ngọc dính bẩn, khàn giọng kêu to.

— Đợt “trị bệnh đồng tính” năm đó có rất nhiều giai đoạn phải can thiệp tâm lý, thậm chí là thôi miên. Hắn sợ người khác phát hiện ra Hạ Hứa trước khi mọi chuyện trở nên tốt đẹp, liền cố gắng không nghĩ đến anh nữa, dùng cách thức vụng về này để che giấu anh. Khi đó, hắn không hề nghĩ là “trị liệu” này sẽ xảy ra sự cố, lại càng không ngờ rằng —- Vì cố chấp muốn không nhớ đến Hạ Hứa trong tiềm thức của mình, mà sau khi xảy ra tai nạn, hắn phải mất đến mười năm mới nhớ ra được người mình yêu nhất là ai.

Đáng tiếc là… ký ức đã trở về, mà người thì lại đi mất.


Chuyện quá khứ tạm xong, từ giờ trở đi là tương lai thôi nha. 

– Hết chương 28–

Chương trước <- Mục lục -> Chương sau

23 thoughts on “[Ánh Trăng] _ 28.

  1. Phần quá khứ, đến lúc trị liệu luôn t vẫn không thấy TN sai, tình yêu mà đâu phải cứ dùng lý trí là khống chế được mình, với lại lúc đấy TN còn say rượu nữa. Yêu sâu đậm mà người kia không yêu mình thì TN không đau khổ hay sao. Chuyện sau đấy chỉ là ngoài ý muốn, TN cũng đâu muốn nó xảy ra. Nhưng mà sau khi sảy ra sự cố DT mất trí nhớ thì khác, TN dùng sự yếu đuối và DT không còn nhớ rõ để mà níu kéo DT là sai quá sai. DT không yêu TN, thứ không phải của mình thì mãi không phải của mình, nên dù TN đã có được DT nhưng vẫn không có được hạnh phúc. Rồi TN lại tiếp tục phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, biến bản thân thành 1 đứa ích kỉ xấu xí. Nếu mà ngày đó lúc tỉnh lại TN không yếu lòng, nói rõ ràng cho DT thì mọi chuyện sẽ khác, cơ mà nói dễ hơn làm, cơ hội dâng tận miệng không phải nói bỏ là bỏ được 😢

    Like

  2. Ủa sao vẫn bênh được thằng Niệm vậy mấy má :)))) yêu được không sai, nên được phép nhân danh tình yêu làm khùng làm điên hả? Yêu là ích kỉ, cái duma ích kỉ là tội đó má, yêu như HH đó, biết dừng đúng chỗ, còn thằng này nó chỉ biết yếu đuối xong vì em yêu anh, yêu của nó như cái bánh xe bò, còn của người ta là hạt bụi :)))) níu thì níu chớ coi rẻ bản thân với dối trên lừa dưới này thì chê nha, thấy đê tiện luôn á má. Nó không làm mấy trò này thì dễ gì leo lên được chính thất của mấy bà. Ủa nó tội chớ hai người kia vui :))) thế giới 7 tỉ người hổng lẽ có một quả dưa chuột hả, cứng đầu cứng cổ chi xong giừo hại người hại mình rồi, truyện ai cũng đáng thương chớ nó đáng đời nha :)))

    Liked by 1 person

    1. Quá ưng bụng bà luôn, k phải cứ yếu đuối rồi lấy cái lí do đó là ích kỉ rồi gây ra sự việc lm khổ người ta, đây rõ là cướp lấy tình cảm của ng khác, nếu TN bt đủ thì phải như HH ấy

      Like

  3. cqq t k thể hiểu sao mn lại thương cái cậu thẩm niên ôi trời ơi. nếu k phải tại cậu ta làm càn thì mọi chuyện đã k như thế, mà sau đấy riêng cái việc giả vờ làm người yêu Dụ Thần là k thể chấp nhận đc rồi, đã giả vờ thì thôi đi còn nói dối vụ ngọc các thứ

    Like

  4. Đọc cmt thấy mọi người ko thích Thường Niệm có lẽ vì ẻm giống bạch liên hoa chăng? Nhưng nhìn lại một chút mấy chục năm bên nhau Dụ Thần không chỉ là người yêu mà đã trở thành lẽ sống của Thường Niệm rồi. Mình thấy Thường Niệm cư xử rất bình thường như một người bình thường có yêu thương sẽ có ghen tị, ẻm ko phải thần, ích kỉ một chút cũng chỉ là những nỗ lực trong vô vọng để níu kéo tình yêu của ẻm thôi. Ai cũng thương nhưng người nào yêu nhiều hơn sẽ chịu tổn thương hơn thôi:(

    Like

    1. TN trải qua tg đó chỉ có mỗi công là lẽ sống, nhưng HH trong tg đó khi nghe tin công mất tích thì sao, HH chỉ có mỗi mk lo cho bà, hơi ấm duy nhất cx chỉ có mỗi công, trong tg đó cậu hoang mang,lo lắng như nào ít ng để ý vì ngta chỉ chú tâm tới người dễ thấy là TN,yêu thương rồi có ghen tị là tất nhiên, nhưng ghen tị- suy nghĩ ,tc bộc phát của con người, chứ k phải hđ ích kỉ của bản thân.Lấy ích kỷ để níu kéo ty của bản thân ư??, vậy trong phần tc đó phần nhiều là tư lợi hay tình yêu? Đường cùng đến mấy thì trong hoàn cảnh của TN k phải là k có cách giải quyết, vì ty bản thân mà lm khổ chính ng mk yêu thì trọng yêu đc bao nhiêu

      Like

  5. Cả ba đều khổ nhưng 10 năm sau là em Niệm không đúng rồi… Haizz. Người đang ghét cũng có chỗ đứng thương.

    Like

  6. Dù Thường Niệm đáng thương thế nào thì mình vẫn không thể không nghĩ cậu ta là đồ tiện nhân. Cậu ta thành như vậy là do Dụ Thần hay Hạ Hứa mà cậu ta đòi có tư cách trói buộc người khác chứ. Nhân danh tình yêu khiến người ta ghê tởm =.= Bảo sao người ta mất trí nhớ cũng có lúc muốn cậu ta chết phắt đi cho khoẻ. Căn bản chính là Dụ Thần không yêu cậu ta, nếu yêu thì dù cậu ta ốm yếu, bất lực cũng sẽ không chê cậu ta làm mình không thỏa mãn; dù cậu ta phiền phức, giả tạo cũng sẽ cho đó là trẻ con làm nũng. Bám được Dụ Thần vài năm thì rất ghê gớm, nhưng đời này dù cậu ta nhận bao nhiêu dằn vặt thì sự thật vẫn là méo có ai thật tâm yêu cậu ta cả.

    Liked by 3 people

  7. Tui làm tàu ngầm lâu nay bên wattpad, giờ mới có cơ hội vào đây cmt cảm ơn editor ↖(^▽^)↗

    Truyện hay lắm luôn, thanks bạn nhiều

    Liked by 1 person

  8. Đờ mờ cha mẹ gì ác quá vậy hả,thì đúng là phương Đông người lớn vẫn cổ hủ nhưng mà 😒😒😒
    Nói thế thì ngọn ngành bi kịch là từ mấy ông bô mà ra

    Liked by 2 people

      1. Thương cô lắm nhưng rất hoan nghênh cô cho nhiều chương một lúc như vậy 😂😂

        Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)