[Thứ Tử] _ 064.

Thứ Tử Quy Lai

Ôn Mộ Sinh

Thể loại: trung khuyển chất tử công x tâm cơ thứ tử thụ, cổ đại, trọng sinh, trạch đấu, cung đấu, báo thù, ngược tra, sinh tử, đổi công, ngọt vcl luôn, 1×1, HE.

Biên tập: Seven Oxox

064. Nói về mệnh cách.

Linh Hư tôn giả hàn huyên với Thẩm thị một chốc. Bà một lòng muốn mời ông ở lại ăn một bữa cơm, nhưng ông lại từ chối: “Xin lão phu nhân đừng nhọc lòng. Bần tăng phải về núi, không tiện ở lâu. Nếu không phiền quý phủ thì… bần tăng muốn gặp Đường phu nhân của quý phủ một lần.”

“Đường phu nhân?” Thẩm thị sửng sốt, nghĩ một lúc thì hiểu ra — có lẽ người Linh Hư tôn giả đang nói đến là Đường thị, liền hỏi: “Sao tôn giả lại muốn gặp nàng ta?”

“Nghe nói dạo này Đường phu nhân không khỏe, bần tăng được người khác nhờ vả, nên cũng muốn làm cho trọn việc.” Linh Hư tôn giả chắp tay thi lễ: “Mong lão phu nhân cho phép.”

Thẩm thị hơi căng thẳng — Đường Ánh Dao chỉ là một thị thiếp nho nhỏ trong Ninh phủ, lại xuất thân ti tiện; thế mà lại có người nhờ Linh Hư tôn giả đến bắt mạch chẩn bệnh cho nàng ta? Là ai mới có thân phận cao quý đến mức có thể nhờ được Linh Hư tôn giả cơ chứ?

Tuy trong lòng bà vẫn còn thắc mắc, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, lập tức nói: “Chuyện đó thì có gì đâu, lão sẽ cho người gọi nàng ta đến đây ngay.” Dứt lời, bà liền bảo La ma ma: “Ngươi mau đến Tương Liên viện, mời Đường di nương đến đây!”

Linh Hư tôn giả lắc đầu: “Không cần đâu, lão phu nhân. Ở đây nhiều người ồn ào, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc bắt mạch. Xin lão phu nhân cho người chỉ đường cho bần tăng là được.”

“Vậy thì… Uyên Nhi, cháu dẫn tôn giả đi thăm mẹ cháu đi.” Thẩm thị phất phất tay với Ninh Uyên, nỗi nghi ngờ trong lòng lại càng thêm bành trướng. Linh Hư tôn giả không chỉ muốn bắt mạch thăm bệnh cho Đường Ánh Dao, mà còn muốn đích thân đến đó nữa; chứng tỏ… người nhờ ông ấy phải rất có tiếng nói. Chẳng lẽ… Đường Ánh Dao lại có thân thích phú quý nào mà không ai biết ư?

Ninh Uyên vâng lời Thẩm thị dẫn Linh Hư tôn giả và người “tùy tùng” kia đến Tương Liên viện – dù trong lòng y cũng còn nhiều nghi vấn. Trên đường đi, y liên tục vô thức lén quan sát người “tùy tùng” nọ, nhưng hắn cứ một mực lẳng lặng bước đi, như thể không hề có ý bắt chuyện với y; nên y cũng nhịn không nói gì.

Khi bọn họ đến cổng Tương Liên viện thì vừa khéo chạm mặt Đường thị đang rửa rau bên giếng nước với nha hoàn. Thấy con trai dẫn Linh Hư tôn giả đến, bà ngẩn người ra, rồi vội lau tay vào tạp dề, ngạc nhiên đứng lên nói: “Là Linh Hư đại sư đó ư?”

“Từ lần từ biệt năm đó, đã lâu ta không gặp lại Đường phu nhân rồi. Phu nhân vẫn khỏe chứ?” Linh Hư tôn giả chắp tay thi lễ.

“Ta nào dám nhận tiếng “phu nhân” của đại sư chứ.” Đường thị vội vàng đáp lễ, đồng thời bảo Ninh Uyên: “Con mau mời đại sư vào nhà đi, nương sẽ vào ngay đây.” Rồi vội vã vào phòng bếp, hẳn là bà muốn tháo tạp dề ra.

Ninh Uyên càng nghi ngờ hơn — dường như nương y và Linh Hư tôn giả đã biết nhau từ lâu rồi.. Mời lão hòa thượng vào nhà xong, rót trà cho ông, y mới bảo “tùy tùng” nọ: “Ngươi muốn đội thứ đồ chơi kia đến bao giờ?”

Bấy giờ, Hô Diên Nguyên Thần mới tháo mũ mạng trên đầu xuống, cười nói: “Ta cứ tưởng ngươi sẽ bơ ta chứ.”

Y lắc đầu – dù y không biết rốt cục hắn có ý đồ gì, nhưng dù sao hắn cũng đến cùng Linh Hư tôn giả, ít ra y cũng nên rót cho khách chén trà chứ.

Lúc này, Đường thị bước vào. Bà lập tức vén váy, quỳ xuống trước mặt Linh Hư tôn giả: “Dân phụ vẫn chưa kịp báo đáp ơn cứu mạng năm đó của Đại sư, kính mong đại sư nhận một lạy này của dân phụ.” Dập đầu một cái rồi, bà nói với Ninh Uyên: “Uyên Nhi, mau hành lễ với Đại sư đi con. Năm đó khi nương đang hoài thai con, nếu không nhờ Đại sư cứu giúp thì giờ này mẹ con ta đã không còn trên đời nữa rồi!”

Ninh Uyên ngẩn người, nhớ ra — khi kết minh với Ninh Mạt, hắn đã từng nói với y rằng: Liễu thị đã từng hạ hàn độc lên người Đường thị, may là bà vừa khéo hoài thai y, có máu của phụ nữ có thai trung hòa hàn độc nên bà mới khỏi bệnh được. Sau đó y đã đi hỏi vài nô bộc lâu năm của Ninh phủ, xác nhận là có chuyện này thật, nên cũng không hỏi Đường thị nữa.

Nay nghe bà nói vậy, tự nhiên y nghĩ ra — chẳng lẽ hồi đó không phải bà tự dưng khỏi bệnh mà là có ẩn tình gì khác?

Nhưng suy nghĩ là một chuyện, hành lễ là chuyện khác. Ninh Uyên vốn là người ân oán rõ ràng, lập tức quỳ xuống theo lời Đường thị.

Hô Diên Nguyên Thần cũng rất đỗi ngạc nhiên, dường như trước đó hoàn toàn không hề biết đến chuyện này.

“Năm đó bần tăng chỉ cố gắng hết sức mà thôi; còn phu nhân có thể sinh con thuận lợi hay không thì phải trông vào phúc của phu nhân.” Linh Hư tôn giả đứng dậy, đỡ Đường thị lên, nhìn sang Ninh Uyên nói: “Quả nhiên… vị công tử này chính là đứa trẻ mà phu nhân sinh ra khi đó sao.”

“Dạ.” Đường thị gật đầu, nói với con trai: “Uyên Nhi, Đại sư là người đã cứu mạng nương. Trước khi mang thai con, nương đã bệnh nặng một trận, sau này tuy khỏi nhưng vẫn không được khỏe như xưa. Mãi đến khi lên chùa Linh Hư dâng hương, gặp được Đại sư, nương mới biết là con trong bụng nương đang rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm, thậm chỉ còn ảnh hưởng đến cơ thể nương. Nếu không có Đại sư ra tay cứu giúp… chỉ sợ nương đã một xác hai mạng từ lâu rồi.”

Thì ra còn có chuyện đó… Ninh Uyên gật đầu, cung kính dập đầu trước Linh Hư tôn giả lần nữa.

“Thiếu niên à, cháu cũng mau đứng dậy đi. Trời cao đã định sẵn mệnh số từ lâu, nếu ngày đó mẹ cháu đã gặp được bần tăng, thì chứng tỏ là đường sống của bà ấy chưa đến cảnh cùng đường; không việc gì phải cảm tạ bần tăng cả.” Linh Hư tôn giả vuốt chòm râu dài: “Đại nạn không chết, tất có phúc báo. Bần tăng cũng vừa nói rồi đấy thôi — mệnh cách của cháu được sao Văn Khúc phù hộ, là điềm báo cho phú quý và hạnh phúc. Đó là mệnh cách tốt ngàn dặm có một đấy!”

Ninh Uyên đứng dậy: “Cháu cảm ơn Tôn giả đã chúc phúc ạ.”

Nếu là ở kiếp trước thì chắc chắn y sẽ không tin mấy chuyện như “mệnh cách” này; nhưng sau khi sống lại, y lại khá là kiêng dè chúng.

“Nếu cháu không ngại thì bần tăng có thể xem tay cháu một chút không?” Ông đột nhiên nói.

“Tất nhiên là được ạ.” Y vươn tay ra. Ông cầm lấy nó, quan sát rất cẩn thận. Y vẫn một mực nhìn ông, thấy vẻ mặt ông không hề thay đổi, thậm chí y còn không thể nhìn ra chút cảm xúc gì trong mắt ông. Một lúc sau, ông chỉ gật đầu, thả tay y ra.

“Bần tăng có thể nói với cháu vài câu không?”

Lời ông nói làm y sửng sốt, đồng thời cũng làm Đường thị lo lắng: “Đại sư… Uyên Nhi sẽ gặp chuyện gì không tốt ạ?”

“Không sao đâu, chỉ là bần tăng có vài chuyện muốn hỏi thôi.” Ông vuốt chòm râu dài: “Có vài chuyện bần tăng không hiểu, mong cháu có thể giải đáp giúp bần tăng.”

“Vậy thì… mời Đại sư đi theo cháu.” Y gật đầu, dẫn Linh Hư tôn giả đến một căn phòng nhỏ ở phía Đông. Đóng cửa lại rồi, y nói: “Đại sư muốn hỏi cháu chuyện gì ạ?”

“Thực ra từ khi mới nhìn thấy cháu, bần tăng đã muốn hỏi…” Ông đứng ở giữa phòng, không hề định ngồi xuống, nhìn y trầm giọng hỏi: “Rõ ràng là cháu đang sống, vì sao trên người cháu lại có hơi thở của người chết?” Dừng lại một chốc, ông nói tiếp: “Hay phải nói là… rõ ràng là cháu đã chết rồi, sao giờ vẫn còn sống?”

Người Ninh Uyên run lên. Y ép mình phải bình tĩnh lại, đáp: “Đại sư nói thế nghĩa là sao ạ? Chẳng lẽ Đại sư thấy cháu là yêu quái sao?”

“Không, bần tăng chỉ tò mò vậy thôi. Vì chắc chắn bần tăng không nhìn nhầm — một chân cháu đã bước vào Quỷ môn quan rồi, chân còn lại thì đang dẫm trên ranh giới giữa sống và chết, đang duy thì một trạng thái không sống cũng chẳng chết. Bần tăng đã sống mấy chục năm trên đời, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một người có mệnh cách như cháu, nên mới tò mò là vậy.”

“Cháu… thực sự không hiểu Đại sư đang nói gì.” Y hít sâu một hơi: “Đại sư có thể nói rõ ràng hơn không ạ?”

Ông lắc đầu: “Bần tăng cũng rất khó hiểu. Tuy cháu thực sự đang được sao Văn Khúc phù hộ đấy, cũng có mệnh cách giàu sang phú quý; nhưng lại có một lớp màn chắn ngang ở giữa, làm ta không thể nhìn rõ mệnh số của cháu vào nửa đời sau. Mà dấu hiệu trên tay cháu càng làm bần tăng không thể tưởng tượng nổi; vì trên tay cháu thể hiện ra… một mệnh số hoàn toàn tương phản với thứ ta vừa nói. Nó nói rằng, nửa đời sau cháu sẽ gặp nhiều đau khổ, nhiều tai nạn, kết cục là…” Ông khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Chết oan chết uổng vào mấy năm sau.”

“Trước giờ bần tăng chưa từng gặp người có hai mệnh cách, lại thêm trạng thái “không sống không chết” trên người cháu nữa… thực sự làm bần tăng rất kinh ngạc.” Ông nói: “Cháu có thể giải thích cho ta được không? Hay là… chính cháu cũng không biết vì sao mình lại bị như vậy?”

“Cháu… Cháu không biết…” Ninh Uyên cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng y đã sóng cuộn biển gầm — vì hình như… y biết chuyện ông nói.

Không sống cũng chẳng chết – phải chăng là ám chỉ việc y vốn nên bị thiêu chết ở kiếp trước, nhưng nay lại được sống lại? Đời trước y cả đời đau khổ, không nơi nương tựa, đến chết cũng không được chết tử tế; nay y đã sống lại rồi thì mọi chuyện cũng không còn như xưa nữa. Chẳng lẽ đó là nguyên nhân của việc “có hai mệnh cách, một phú quý một thê lương”?

Nhưng y không thể nói cho ông biết. Một là vì chuyện đó quá kỳ lạ, y có nói thì chưa chắc ông đã tin; hai là… y vốn chẳng biết rõ về ông, không thể tùy tiện nói cho ông nghe bí mật của mình được.

“Vậy thì thôi, không sao cả. Bần tăng tò mò nên mới hỏi vậy, có lẽ là ta nhìn nhầm cũng nên… Mệnh trời khó đoán, là bần tăng tu tập chưa đủ. Nhưng nếu có ngày cháu gặp được người có đạo hạnh cao thâm, thì nhất định phải nhờ người đó xem cho cháu nhé.” Linh Hư tôn giả nói: “Vì bần tăng vừa thấy được: thực ra hai mệnh cách này của cháu có một nơi giao nhau, cũng có thể nói là một “điểm ngừng”, sau đó mới tách ra làm hai ngả. Nhưng phía sau “điểm ngừng” đó như bị một lớp sương mù dày đặc che chắn, nên bần tăng không thể nhìn rõ sau đó là gì, thậm chí không thể xác định được nó có kéo dài nữa hay không.

Vậy nên ta cho rằng, “điểm ngừng” đó là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời cháu. Nếu cháu có thể vượt qua suôn sẻ, thì nửa đời sau của cháu sẽ được bình yên; còn không…”

Ông không nói tiếp nữa, nhưng Ninh Uyên có thể hiểu ý ông — nếu y không vượt qua được thì sẽ không có sau đó nữa, nói trắng ra là… y sẽ chết.

“Cháu cảm ơn Đại sư nhắc nhở ạ.” Dừng lại một chốc, y nói: “Nhất định cháu sẽ cẩn thận hơn.”

Linh Hư tôn giả gật đầu, không nói thêm nữa, tỏ ý muốn ra ngoài. Ninh Uyên vội vàng mở cửa cho ông, ai dè y vừa mở ra thì thấy — Hô Diên Nguyên Thần đang lúng túng đứng ngay ngoài cửa.

“Ta, ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi!” Khóe môi hắn giật giật, như thể muốn giải thích cho hành vi nghe lén của mình. Nhưng y vốn chẳng muốn nghe hắn biện giải, chỉ giơ tay đẩy hắn ra, tạo lối cho Linh Hư tôn giả ra ngoài.

“Đại sư, Ngài còn muốn đi bắt mạch cho Đường phu nhân nữa phải không ạ! Cháu chờ Ngài ở đây là được!” Hô Diên Nguyên Thần hô với lên với Linh Hư tôn giả, đoạn kéo Ninh Uyên đang định đi lại, lôi người đang ngẩn ra về phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.

“Ngươi làm gì thế!” Ninh Uyên phất ống tay áo bị kéo, bực mình nhìn đối phương.

“Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi — lời Đại sư vừa nói là thật ư?” Hô Diên Nguyên Thần trợn mắt nhìn y.

“Cái gì là thật? Mấy chuyện đó mà ngươi cũng tin à?” Y trắng mắt liếc hắn: “Còn nữa, nhà ngươi chưa từng dạy ngươi rằng nghe lén người khác nói chuyện là cực kỳ vô duyên ư?”

“Ta không nghe lén!” Hắn hơi hơi mất tự nhiên, nhìn sang chỗ khác: “Các ngươi nói không nhỏ mà, thính lực của ta trước giờ vẫn rất tốt…”

“Hửm? Cho nên ngươi không nghe lén, mà là đường đường chính chính đứng nghe luôn?” Ninh Uyên khoanh tay: “Hoàng tử điện hạ à…”

“Gọi ta là Hô Diên!” Hắn nghiêm túc sửa lại: “Chẳng lẽ Ninh huynh muốn lần nào gặp nhau, ta cũng phải chỉnh lại xưng hô cho ngươi à?”

“Thôi được rồi, Hô Diên huynh à.” Ninh Uyên nhún vai: “Nói đi nói lại thì, mấy chuyện như mệnh số này cũng không đáng tin lắm. Mà tại sao ngươi không về Hoa Kinh với Cảnh Dật? Chuyện Linh Hư tôn giả đột nhiên đến đây là sao?”

Sau khi bị Ninh Mạt “hù dọa” đợt trước, thực sự Cảnh Dật bị tổn thương cực nặng, lại không dám đến tạm biệt với Ninh Uyên, nên chỉ để lại cho y một phong thư rồi chạy về Hoa Kinh rồi. Y cứ ngỡ Hô Diên Nguyên Thần sẽ về với cậu, ai dè…

“Vì sao ta phải về cùng Cảnh Dật?” Hô Diên Nguyên Thần khó hiểu: “Cậu ta đến đây để theo đuổi “thần tiên tỷ tỷ” của cậu ta, còn ta đến chỉ để ngắm cảnh thôi. Huống gì ở Hoa Kinh cũng chẳng có người thân của ta, nên ta thích ở đâu thì cứ ở, chẳng phải hỏi ý ai hết. Còn về Linh Hư tôn giả…” Dừng lại một chốc, hắn nhoẻn miệng cười, trông có vẻ đắc chí lắm: “Nếu ta nói ta đã quen Linh Hư tôn giả từ lâu thì ngươi có tin không?”

Ninh Uyên nhìn hắn một chốc, không nói gì mà đi thẳng ra cửa, thái độ hoàn toàn là kiểu ngươi – nói – gì – cũng – đúng – ta – không – quan – tâm – đâu.

“Ngươi không tin à?” Hắn vội chắn trước mặt y: “Ta nói thật mà! Từ mấy năm trước lần đầu đến Giang Châu, ta đã thành bạn rượu với Linh Hư tôn giả rồi. Chẳng qua lúc đó mới đến, ta không biết ông ấy lại nổi tiếng như thế ở đây thôi.”

“Bạn rượu?” Cuối cùng Ninh Uyên cũng ngẩng lên: “Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à? Linh Hư tôn giả là cao nhân đã xuất gia, sao lại uống rượu được!”

“Nếu ngươi không tin thì ta cũng hết cách.” Hô Diên Nguyên Thần khoanh tay, đứng tựa vào cửa, nom cực kỳ bất đắc dĩ: “Nếu ông ấy không cuồng rượu thì sẽ không sợ ta nói cho người ngoài biết là ông ấy thích rượu, rồi cũng sẽ không vội vàng trở về đây.”

Y ngẩn ra: “Ý ngươi là… đúng là ngươi mời ông ấy đến đây thật?”

“Đương nhiên! Ta đùa ngươi làm gì. Vốn ta định mời ông ấy đến để giải vây cho ngươi, ai dè trước khi bọn ta đến thì ngươi đã giải quyết gần xong rồi.” Hắn nhớ lại cảnh Tam phu nhân Liễu thị dính máu gà khắp người, chật vật lăn lộn dưới đất lúc hắn theo Linh Hư tôn giả vào Ninh phủ.

“Ngươi…” Y ngước lên nhìn hắn: “Sao ngươi biết ở đây có chuyện? Chẳng lẽ ngươi cũng biết xem bói à?”

“À…” Mặt hắn đờ ra, hơi hơi xấu hổ, nghĩ một chốc mới chột dạ đáp: “Chẳng qua là… Lúc Nhị ca của ngươi đi tìm bà đồng đó, bị ta vô tình thấy được thôi…”

“Thế hả? Trùng hợp thật đấy.”

“Ta, ta thấy họ muốn giả thần giả quỷ để vu vạ cho ngươi, đâu thể ngồi im được, nên mới mời Linh Hư tôn giả đến để vạch trần họ đó.” Hắn vừa nói vừa nhìn y: “Đừng bảo ngươi đang mắng ta nhiều chuyện đấy chứ!”

Ninh Uyên ngẩng lên nhìn Hô Diên Nguyên Thần — thực sự y không hiểu vị hoàng tử này đang muốn gì từ y. Hôm trước y gặp thích khách trên đường, cũng nhờ hắn mà y mới có thể thoát thân an toàn được. Y thấy thật kỳ lạ — đúng là y thấy hắn nhiều chuyện thật, y với hắn không thân cũng chẳng quen, sao tự dưng hắn lại ân cần với y thế? Chẳng lẽ “thầy giáo” như hắn lại không biết câu “khi không tự dưng lại ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cắp” sao?

Nhưng nếu y nói như thế, thì y cũng có thể tưởng tượng ra luôn là hắn sẽ đáp gì. Nhất định lại là “không tiếc mạng để giúp bạn bè là chuyện bình thường” hay đại loại vậy, bất chấp chuyện y đã lặp lại rất nhiều lần rằng — y chưa từng coi vị hoàng tử này là bạn mình đâu, ít nhất đến giờ là vậy.

Mà thôi… Y lắc đầu. Dù sao thì Hô Diên Nguyên Thần cũng có ý tốt, lại còn bỏ công giúp y nhiều lần… Sao y có thể xa cách hắn mãi được.

“Cảm ơn ngươi nhé.” Y nhẹ nhàng nói.

Hô Diên Nguyên Thần vốn đã chuẩn bị tinh thần nghe y chế nhạo, nay tự dưng lại nghe được lời cảm ơn thì ngớ ra, nhìn y mà không thể tin nổi: “Ninh huynh… vừa nói gì cơ?”

“Cảm ơn ngươi.” Ninh Uyên lặp lại lần nữa.

“Không… không cần đâu.” Hắn lúng túng gãi gãi tai – thực sự là phản ứng của y đã nằm ngoài dự liệu của hắn rồi: “Ngươi không ngại ta nhiều chuyện là được rồi.”

Đột nhiên, một nha hoàn đẩy cửa bước tới, cúi người bẩm với Ninh Uyên: “Thưa thiếu gia, Đại sư sắp đi rồi. Di nương muốn thiếu gia đến tiễn Đại sư cùng bà.”

Y liếc sang hắn: “Ngươi có đi cùng không?”

“Mọi chuyện đã xong, ta cũng không thể ở lại thêm nữa. Để mời được Linh Hư tôn giả, ta đã hứa tặng ông ấy mấy vò rượu ngon rồi, giờ phải đi lấy ngay đây, kẻo ông ấy lại nghĩ là ta muốn quịt.” Hắn lại đội mũ mạng lên, nói: “Có dịp ta sẽ đến thăm ngươi nữa.”

“…Ngươi đến hay không chẳng liên quan gì đến ta cả” – Thành thực thì Ninh Uyên đang nghĩ vậy, nhưng y không nói ra, ai lại làm nhau mất mặt thế….

“À mà,” Đi được hai bước, hắn đột nhiên quay lại, gương mặt tuấn tú dưới tấm màn che lộ vẻ nghiêm túc: “Ngươi phải đề phòng nhị ca của ngươi đấy.”

“Ngươi không cần quá quan tâm đến chuyện này. Nếu hắn ta lại bày trò gì nữa, thì chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.” Rõ ràng Ninh Uyên chẳng coi Ninh Tương là một mối nguy hiểm.

Hô Diên Nguyên Thần gật đầu rồi ra ngoài đi theo Linh Hư tôn giả, được Đường thị và Ninh Uyên tiễn ra đến tận cổng lớn.

Hắn đã chuẩn bị xong xe ngựa ngoài phủ từ lâu. Thuộc hạ của hắn lái thẳng xe ngựa ra ngoài thành — hắn phải đưa Linh Hư tôn giả về chùa, giờ sắc trời đã tối rồi, không nhanh thì muộn mất.

Trên xe, Hô Diên Nguyên Thần ngồi xếp bằng, một tay chống cằm, trông như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Linh Hư tôn giả im lặng một chốc, cuối cũng vẫn không nhịn được mà oán trách: “Thằng nhóc này, có gì muốn hỏi thì hỏi mau đi! Trông ngươi thế kia bần tăng cũng khó chịu!”

“Đại sư à, vừa nãy ông nói thế với Ninh huynh thì khác gì là hù họa y chứ.” Hắn quay lại, trông rất nghiêm túc.

“Hừ! Người xuất gia thì không nói dối; tuy bình thường rảnh rỗi bần tăng có thích rượu thật, nhưng vẫn chưa uống đến độ nói quàng nói xiên.” Linh Hư tôn giả hừ nhẹ một tiếng: “Còn ngươi! Mới uống với bần tăng vài lần mà đã bắt đầu tính kế bần tăng rồi, đúng là đáng ghét! Không mau mau hiến mấy vò rượu ngon lên thì đừng hòng đặt chân vào chùa Linh Hư của ta lần nào nữa!”

“Nếu là thế thật, thì Ninh huynh…”

“Sao? Ngươi có vẻ quan tâm đến thiếu niên đó nhỉ, nhưng theo bần tăng thấy, thì quan hệ giữa ngươi với y chẳng tốt như ngươi nói đâu.” Ông nhắm hờ mắt lại, liếc sang hắn: “Nhưng về mệnh cách của y thì ngươi không cần quá lo lắng đâu. Tinh tú trên trời luôn xoay chuyển không ngừng, không lý nào mà mệnh cách lại tuyệt đối không thể thay đổi. Mấu chốt phải trông vào bản thân thiếu niên kia thế nào thôi. Hơn nữa, có vài việc trông giống họa nhưng lại là phúc, trông giống phúc nhưng lại là họa, ai mà biết được?”

“Tôn giả nói thật uyên thâm… Mà thôi, nếu tự Ninh huynh không vội thì ta còn để tâm làm gì nữa.” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngay chính ta cũng thấy thật lạ… Ta với Ninh huynh đệ chỉ vô tình gặp nhau thôi, nhưng từ lần đầu tiên gặp khi y cứu ta trên thuyền của Đại hoàng tử đó, thì sau này mỗi lần gặp nhau, ta đều có cảm tưởng như đã quen y từ lâu rồi vậy.

Thậm chí ta còn thường xuyên vô thức nhớ đến y, không hiểu sao lại thế? Tôn giả từng nói, ta sẽ gặp được một người làm ta muốn giúp đỡ cả đời ở Giang Châu; chẳng lẽ người đó là Ninh Uyên?”


Nghe như kiểu trai mới lớn đi tâm sự tuổi hồng với cha già ấy nhỉ… Bị phũ quen rồi, nay được vung cho tí đường thì trai sốc ngọt ư :))))

Dạo nay toi thi cử thực sự bận quá, thực sự xin lỗi ae… Bạn edit Trước Khi Ly Hôn đã edit xong rồi mà toi chưa beta, thôi thì để dành đến khi thi xong toi làm 1 thể nhé….  ಥ‿ಥ

— Hết chương 64—

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

5 thoughts on “[Thứ Tử] _ 064.

  1. Làm tiếp đi chủ nhà ơiii..hay quá! Thanks các bạn đã làm truyện này nhé. Mong chờ được đọc tiếp ❤

    Like

  2. Đọc một lèo đến chương nào mới chào nàng được, xin lỗi nàng.
    Chờ tiếp truyện của nàng. Cám ơn nàng nhiều

    Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)