[Thứ Tử] _ 043.

Thứ Tử Quy Lai

Ôn Mộ Sinh

Thể loại: trung khuyển chất tử công x tâm cơ thứ tử thụ, cổ đại, trọng sinh, trạch đấu, cung đấu, báo thù, ngược tra, sinh tử, đổi công, ngọt vcl luôn, 1×1, HE.

Biên tập: Seven Oxox

043. Song tu.

“Thôi được rồi. Ta biết mấy năm nay ngươi đã nhẫn nhục nhiều; nhưng nhìn bộ váy này của ngươi, thì có vẻ như đã đến lúc ngươi phản kháng lại được rồi nhỉ.” Ninh Mạt quan sát bộ đồ trên người Ninh Thiến Nhi: “Ta thấy ngươi mặc nó thì hợp hơn Ninh Bình Nhi mặc đấy.”

Ninh Thiến Nhi cũng cúi đầu, nhìn chiếc váy lụa Thủy Lam mỏng tênh của mình: “Hừ! Từ bé họ đã coi ta là đồ ngu ngốc, là hạng thấp kém hơn Ninh Bình Nhi. Nhưng dù sao thì đó cũng là thân tỷ muội, ta chẳng muốn tranh với nàng làm gì – ta đã từng nghĩ thế đấy. Nhưng nếu sớm muộn gì cũng thành quân cờ cho họ, thì tội gì ta phải nhịn nữa? Chẳng lẽ ta không thể có những gì Ninh Bình Nhi có hay sao?”

Khựng lại một lúc, nàng nói tiếp: “Nhưng Mạt Nhi tỷ tỷ này, sao ngươi lại cho ta bạc để ta đi hối lộ ma ma ở từ đường, còn bảo họ về ngủ sớm nữa? Để họ canh chừng Ninh Bình Nhi đọc kinh thì hay hơn mà?”

Ninh Mạt cười nhạt, nom quyến rũ vô cùng: “Vì ta cảm thấy… từ đường tối nay sẽ có trò vui. Để các ma ma đi thì tiện bề hành động hơn chứ.”

Ninh Thiến Nhi không hiểu: “Trò vui gì cơ?”

“Ta chỉ đoán thế thôi.” Ninh Mạt quay đi, tiếp tục vẩy thức ăn cho cá: “Nhưng ta khá chắc là vậy. Mà nếu không có gì xảy ra thật, thì coi như ta mất công thôi, ngươi đừng để ý.”

Trong khi Ninh Mạt và Ninh Thiến Nhi đang nói chuyện với nhau, thì ở cửa sau của Ninh phủ, có hai bóng người lặng lẽ leo lên cây đại thụ ngoài cửa, rồi nhảy vào trong.

Thiếu niên cao cao mặc áo xám, trông khá lực lưỡng đi phía trước, bám theo sau là một thanh niên mập tròn ăn mặc đẹp đẽ. Hai người đi rất cẩn thận, nhưng đêm nay Ninh phủ không có nhiều người gác đêm lắm, nên họ đi cả đường dài mà chẳng bị ai phát hiện.

Đi lắt léo hồi lâu, thanh niên mập mạp liền nhỏ giọng hô lên: “Chờ, chờ đã! Đi nhanh quá, mệt chết ta rồi. Để ta nghỉ chút đã!” Rồi ngồi phịch xuống tảng đá ven đường, liên tục phẩy phẩy tay quạt gió.

“Không được đâu, Lỗ công tử.” Thiếu niên lực lưỡng đáp: “Chúng ta phải thừa dịp một hai canh giờ ma ma rời đi để lẻn vào, nếu không… nếu bị họ phát hiện thì không làm gì được đâu!”

Người mập mạp ăn mặc rực rỡ kia chính là — Lỗ Bình.

Dường như hắn đã cố ý chải chuốt, mặc quần áo mới tinh, trên mặt còn thoa chút phấn, cả người tỏa hương thơm ngào ngạt. Nhưng rõ ràng là hắn không quen làm việc chân tay, mới đi được một đoạn mà đã hổn hển thở liên tục, cả người cũng mồ hôi đầm đìa.

Ninh Uyên đoán Lỗ Bình không dám nói với phụ thân về chuyện của mình với Ninh Bình Nhi, nên mới lặng thinh như thế — mà sự thật đúng là như vậy. Tuy hôm ấy hắn nhất thời tinh trùng ngập não, cưỡng bức Ninh Bình Nhi; nhưng sau khi tỉnh lại rồi, thì lại vô cùng sợ hãi.

Từ sau khi hắn hại chết hai người vợ, Ôn Túc hầu đã nghiêm khắc cảnh cáo hắn – bảo hắn phải ngoan ngoãn trước khi cưới nương tử mới về. Nhưng giờ hắn không chỉ không ngoan ngoãn, mà còn làm nhục tỷ tỷ của nương tử tương lai! Ôn Túc hầu mà biết thì không lột da hắn ra mới là lạ!

Vì lẽ đó, nên dù một lòng thương nhớ cơ thể của Ninh Bình Nhi, nhưng Lỗ Bình vẫn không có gan nói chuyện này với Ôn Túc hầu. Đang lúc hắn xoắn não không biết phải làm sao… thì người của Võ An bá phủ lại tìm đến hắn.

Nô bộc tự xưng là Chu Thạch kia nói với hắn – vì chuyện nhục nhã ở xuân yến mà Ninh Bình Nhi bị lão phu nhân nhốt vào từ đường kiểm điểm. Nhưng một thân một mình ở đó, nàng lại thấy quá cô đơn, liền phái Chu Thạch tới đây mời Lỗ thiếu gia đến Ninh phủ để “gặp gỡ”.

Lỗ Bình nghe mà mừng quýnh, lòng háo sắc nổi lên, làm gì còn nhớ đến lời dạy của Ôn Túc hầu nữa. Hắn hoàn toàn không nhận ra điểm lạ – vì sao ngày ấy Ninh Bình Nhi phản kháng dữ dội mà bây giờ lại chủ động nhớ thương hắn? Đầu hắn giờ chỉ toàn là bầu ngực sữa của nàng, thêm với đôi nhũ mềm mại tựa hoa đào tháng ba…. Giờ có cơ hội được nếm lại chúng rồi, thì sao hắn bỏ qua được.

Vậy nên hắn vội vàng thay quần áo, ngắm vuốt đến độ thấy mình đẹp trai lắm rồi; mới theo Chu Thạch mò đến đây. Ai dè đường đi lại dài thế… trừ chuyện giường chiếu ra thì hắn chưa từng làm chuyện gì mất sức như thế này cả.

“Cố lên Lỗ công tử! Sắp đến rồi, Bình Nhi tiểu thư đang sốt ruột chờ công tử đó!” Chu Thạch vừa nói vừa canh chừng xung quanh.

Lỗ Bình thở hồng hộc, trong đầu nhớ lại dáng vẻ ướt át quyến rũ của Ninh Bình Nhi. Lửa dục phừng phừng bốc lên, hình như người hắn cũng khỏe hơn chút: “Nếu Bình Nhi tiểu thư đã nóng lòng chờ bản công tử thế, thì ta đây cũng không thể phụ lòng nàng được ~” Rồi cắn răng đứng lên, tiếp tục đi theo Chu Thạch.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến gần từ đường của Ninh phủ. Chu Thạch hơi ngạc nhiên – hắn còn đang nghĩ cách đánh lạc hướng ma ma ở đây để Lỗ Bình lẻn vào, ai dè… trong từ đường lại chẳng có ai cả.

Trong viện cũng thế.

Hắn không biết Ninh Mạt đã để Ninh Thiến Nhi đi dẹp đường trước; thấy thế liền dẫn Lỗ Bình đi thẳng vào trong. Lỗ Bình không thể chờ được nữa, vọt lên lách người vào phòng Ninh Bình Nhi đang ở.

Trong phòng không đốt đèn, nhưng nhờ ánh trăng ngoài cửa chiếu vào, Lỗ Bình vẫn thấy rõ được đường cong cơ thể lả lướt của Ninh Bình Nhi đang nằm nghiêng. Hắn xoa xoa tay, chỉ thấy thân dưới căng trướng đến phát đau, sao còn nghĩ nhiều hơn được nữa. Hắn nhào thẳng lên, giữ chặt Ninh Bình Nhi vừa bị đánh thức, hùng hổ bắt đầu “làm việc”.

Chẳng mấy chốc, Chu Thạch đứng ngoài cửa đã nghe được tiếng thở dốc nghẹn ngào của Ninh Bình Nhi và tiếng thở hổn hển của Lỗ Bình phát ra từ trong phòng. Hắn thầm nghĩ – hóa ra Lỗ Bình còn có đầu óc phết… Cũng biết che miệng nàng ta lại để không tạo tiếng động quá lớn cơ.

Khoảng mười lăm phút sau, Lỗ Bình ăn mặc xộc xệch bước ra ngoài, mặt vẫn còn ửng đỏ, xoa cằm thỏa mãn: “Sướng thật, đúng là sướng thật!”

Chu Thạch thoáng liếc vào phòng – Ninh Bình Nhi quần áo xốc xếch đang im lặng khóc. Hắn tự tay đóng cửa lại, nói với Lỗ Bình: “Giờ ta sẽ đưa Lỗ công tử ra ngoài. Ngươi đã biết đường rồi, vậy lần sau có tới thì cũng không cần ta đưa đón nữa.”

“Lần sau?” Lỗ Bình trợn to mắt: “Ý ngươi là, ta có thể đến nữa hả?”

“Lỗ công tử nhanh nhẹn như vậy, cẩn thận một chút là sẽ có lần sau thôi.” Chu Thạch gật đầu mỉm cười.

Hồi lâu sau, Chu Thạch về đến Trúc Tuyên đường.

Ninh Uyên vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường thắp nến đọc sách. Chu Thạch đẩy cửa bước vào, nhỏ giọng nói: “Đã đưa Lỗ công tử về rồi ạ.”

“Ừm, làm tốt lắm.” Ninh Uyên lật một trang: “Ninh Bình Nhi phản ứng thế nào?”

Đối phương đáp: “Còn biết phản ứng gì nữa, xong việc rồi nàng ta chỉ biết khóc thôi. Nhưng ma ma của từ đường vừa tới là nàng lại làm như chưa có gì xảy ra.”

“Trước giờ nàng ta luôn cao ngạo, sao có thể để lộ ra chuyện nhục nhã cỡ này được.” Ninh Uyên lật thêm trang nữa: “Không ai phát hiện ra đúng không?”

Chu Thạch gật đầu: “Vâng. Ta đã đi rất cẩn thận như lời thiếu gia dặn. Nhưng nói ra cũng lạ – bình thường trong từ đường luôn có ma ma trực đêm, nhưng hôm nay lại không có ai cả. Như thể… đang dọn sẵn đường để ta dẫn Lỗ công tử đến ấy.”

“Thế hả.” Bàn tay lật sách của Ninh Uyên hơi khựng lại, chợt nhớ đến một bóng người mặc áo trắng, liền mỉm cười: “Thôi bỏ đi, xong việc rồi thì thôi.”

“Vâng.” Chu Thạch nói tiếp: “Nhưng mà, nếu thiếu gia đã sắp xếp để bọn họ gặp nhau, thì sao phải cẩn thận không để ai nhận ra như thế? Nếu thiếu gia muốn bảo vệ Hinh Nhi tiểu thư, thì phải để càng nhiều người biết chuyện mới đúng chứ?”

“Làm gì cũng không thể quá lộ liễu được, nếu không… khéo quá hóa vụng, không thể đạt được mục đích, mà còn dẫn lửa đến thân. Có người đã dạy ta đạo lý như thế.” Ninh Uyên ngẩng lên nhìn Chu Thạch: “Sớm muộn gì chuyện của Lỗ Bình với Ninh Bình Nhi cũng vỡ lở ra, ta cần gì phải nóng vội. Hơn tháng nữa là Hinh Nhi xuất giá rồi, ta không thể làm quá đáng quá, nếu không sẽ bị người ta tóm được nhược điểm mất.”

Chu Thạch gật gù, nửa hiểu nửa không. Hắn đang định đi thì một giọng nam bất chợt vang lên ngoài cửa sổ: “Nhược điểm gì?”

Cả hai giật bắn mình. Ninh Uyên vừa đứng lên thì Chu Thạch đã phi ngay ra cửa sổ. Chẳng mấy chốc, ngoài sân đã vang lên tiếng đánh nhau.

Ninh Uyên vội vàng theo sau thì thấy – đúng là Chu Thạch đang giao đấu với một người áo đen thật. Nhưng nhìn cảnh này thì biết – rõ ràng người kia chỉ đang đùa Chu Thạch thôi, liên tục né tránh, cũng không đánh lại; nhưng mãi mà Chu Thạch vẫn không chạm vào nổi vạt áo của người kia.

Thoáng thấy Ninh Uyên, người áo đen không tránh né nữa, đánh một chưởng về phía Chu Thạch rồi xoay người phi đến chỗ Ninh Uyên. Người nọ giơ tay lên, đôi tay thon dài xé gió lao thẳng vào mặt y.

“Thiếu gia cẩn thận!” Chu Thạch hốt hoảng hô lên.

Nhưng Ninh Uyên không hề tránh đi. Thậm chí mắt y còn không chớp, lạnh nhạt nhìn bàn tay càng lúc càng gần mình của người áo đen nọ. Mãi đến khi nó đến rất gần, người nọ mới khẽ xoay tay, đánh sượt qua ngay mặt y, rồi lướt qua như một cơn gió, đậu xuống ngay cạnh Ninh Uyên, hơi sửng sốt: “Sao ngươi không tránh đi?”

“Cả ta và Chu Thạch cộng lại cũng không phải là đối thủ của ngươi, thì còn tránh đi làm gì nữa.” Ninh Uyên bực mình liếc nhìn người nọ.

“Thiếu gia, sao lại…” Nghe thiếu gia nhà mình nói chuyện như thể có quen biết người nọ, Chu Thạch hơi ngẩn người ra.

Tiếng động vừa rồi đã đánh thức đám nha hoàn hạ nhân ngủ quanh đó. Vài căn phòng sáng lên, rồi tỷ muội Bạch thị xách đèn chạy ra: “Có chuyện gì vậy? Chu Thạch, ngươi vừa làm gì thế?”

Ninh Uyên nhìn sang bên cạnh – ngay vào khoảnh khắc tỷ muội Bạch thị xuất hiện, người áo đen nọ đã lẩn vào phòng. Y cũng không muốn nhiều người biết chuyện này, liền phất phất tay: “Không có gì, tất cả về ngủ đi.” Rồi lùi một bước vào trong, tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng, người nọ đã lột miếng vải che mặt xuống, đang cầm quyển sách Ninh Uyên vừa đọc lên nhìn. Hai tay Ninh Uyên khẽ siết lại dưới tay áo, nhẹ giọng hỏi: “Hô Diên điện hạ hạ cố đến chơi vào giữa đêm thế này, không biết là có chuyện gì không?”

Người nọ xoay người, lộ ra khuôn mặt anh tuấn – đúng thật là Hô Diên Nguyên Thần. Hắn buông sách xuống, mỉm cười: “Ta rất tò mò đấy. Rõ ràng là ta che kín mặt rồi mà, sao Ninh công tử lại nhận ra là ta?”

“Hoàng tử điện hạ cứ đùa. Tuy Đại Chu có rất nhiều dị nhân, nhưng lại cực ít người có đôi mắt ánh lên sắc xanh. Nếu muốn không ai nhận ra mình, thì ta đề nghị lần sau ngươi bịt cả mắt vào đi, đảm bảo không lộ!” Ninh Uyên thực sự không hiểu nổi – tại sao vị hoàng tử thành thục chẳng có tí liên quan nào với y này, lại tự dưng nửa đêm chạy đến đây? Chẳng lẽ… hắn có ham mê kỳ quặc nào hả?

Hô Diên Nguyên Thần sửng sốt. Đúng là vì di truyền từ nương nên mắt hắn hơi có màu xanh, nhưng rất nhạt, phải nhìn kỹ mới thấy được. Ai ngờ Ninh Uyên lại tinh mắt thế, liếc qua đã nhận ra ngay!

“Hơn nữa, ngươi cũng có thể để chỗ sữa đặc kia ở nhà. Hương sữa rất đặc trưng đấy.” Ninh Uyên chỉ vào ngực Hô Diên Nguyên Thần. Hắn bừng tỉnh ngộ, lấy một cái bao nhỏ từ ngực áo ra, lẩm bẩm: “Thằng nhóc ngươi… không chỉ mắt tinh, mà mũi cũng thính, càng nhìn càng giống Cải Dưa!”

“Nếu ngươi còn nói ta giống một con chim nữa, thì ta sẽ lập tức gọi hạ nhân đến trói ngươi lại ném ra ngoài. Dù ngươi có võ nghệ cao cường đến mấy, thì cũng không lại một đám người được. Rồi cả thành Giang Châu này sẽ biết – ngươi đường đường là hoàng tử của một nước mà lại đột nhập nhà dân, chẳng biết có định sàm sỡ con gái nhà ai không đây. Đúng là mất mặt Đại Hạ!” Ninh Uyên khoanh tay nói, nom cực kỳ mất kiên nhẫn.

Cả tai cũng thính!

Hô Diên Nguyên Thần thầm nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra miệng, vì trực giác nói cho hắn biết – y nhất định là kiểu đã nói là làm. Nếu hắn bị xem thành phường dâm tặc thật, thì tên Cảnh Dật thiếu gân kia sẽ cười nhạo hắn đầu tiên… Chưa kể những người khác nữa…

Hắn ho nhẹ một tiếng, lúng túng đáp: “Hình như Ninh công tử hiểu nhầm rồi. Dù ta đến vào nửa đêm, nhưng ta không có ác ý gì thật.”

“Không có ác ý?” Ninh Uyên híp mắt lại, nhìn y phục dạ hành trên người hắn, rồi lại nhìn khăn che mặt hắn đeo trên cổ: “Vậy ngươi ăn mặc thế này, nửa đêm chạy đến nhà người ta nghe trộm, thì phải gọi là gì đây?”

“Khoan đã Ninh công tử, ta có nghe trộm ngươi đâu.” Hắn vội giơ tay lên: “Chỉ là lúc đến thì ta vừa khéo nghe được thôi. Mà ta cũng chủ động nhắc nhở rồi mà, ý là ta không có ý nghe lén đấy… Ai dè hộ vệ kia của ngươi lại xông đến đánh ngay, chẳng nhưng nhị gì cả!”

“Ta bảo này, Hoàng tử điện hạ. Nửa đêm tự dưng xuất hiện một người áo đen thoạt – trông – giống – người – xấu ở cửa sổ nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi không ra tay à? Hay là phải kính cẩn mời người ta vào nhà, để người ta ngồi trên giường, kể chuyện cho người ta nghe?” Ninh Uyên tỏ vẻ sao – mà – ngươi – logic – thế: “Hơn nữa, giữa ta với ngươi thì có chuyện gì mà phải tìm nhau?”

“Ta chỉ muốn xác thực một việc thôi. Ninh công tử đừng nhúc nhích đấy.” Hô Diên Nguyên Thần đột nhiên tiến đến trước mặt Ninh Uyên, cầm một tay y lên, đặt ba ngón tay lên mạch của y, nom như đang khám bệnh.

Vì muốn biết rốt cục hắn đang làm gì, nên y đứng im không phản kháng. Một lúc sau, hắn mở mắt ra, nhìn y nói — “Quả nhiên.”

Lòng y thoáng căng thẳng: “Quả nhiên cái gì?”

“Hôm đó trong hành cung, ta đã nhận ra rồi.” Hô Diên Nguyên Thần nói: “Loại nội công mà Ninh công tử đang tu tập ấy, nó có vấn đề.”

Ninh Uyên ngẩn ra – y cứ ngỡ hắn đã phát hiện ra bí mật về thân thể y chứ. Đang không biết trả lời thế nào thì hắn lại nói: “Ngày ấy ta chỉ dùng một lượng nội lực rất nhỏ để điểm huyệt ngươi, nhưng lại làm chân khí trong ngươi nghịch lưu, suýt nữa đã thương tổn lục phủ ngũ tạng. Lúc đó ta đã nghi ngờ, bây giờ xem ra thì đúng là vậy thật.”

“Cái gì… cái gì đúng là vậy cơ?” Ninh Uyên nuốt nước bọt.

“Loại nội công tâm pháp mà Ninh công tử đang tu luyện rất đặc biệt, tiến triển cực nhanh; nhưng vì quá nhanh nên rất dễ xảy ra vấn đề.” Hô Diên Nguyên Thần đáp: “Bất kỳ loại nội công nào cũng yêu cầu một quá trình phát triển tuần tự. Tuy liều lĩnh đi nhanh sẽ đạt được chân khí cường đại trong chốc lát, nhưng căn cơ lại không ổn định, khả năng bị phản phệ là rất cao.”

Ninh Uyên thầm thở phào – xem ra hắn vẫn chưa biết được bí mật thân thể của y. Liền hỏi lại: “Ý ngươi là, ngày ấy ta bị như thế là do nội công phản phệ?”

Hô Diên Nguyên Thần gật đầu: “Phải. Giống như xây nhà vậy – nếu đặt móng không chắc mà chỉ chăm chăm xây cao lên, thì dù tốc độ xây phòng có nhanh, nhưng sớm muộn gì cũng bị gió bão quật ngã. Việc tu tập nội công cũng thế – nếu không tu đến đâu chắc đến đấy thì chân khí tu ra sẽ rất yếu ớt, kinh mạch cũng không thích ứng được với luồng nội lực đột ngột đó. Nếu bị ngoại lực tác động, vòng chân khí ấy sẽ bị mất cân bằng rồi tan vỡ; dẫn đến tình trạng hôm đó của ngươi.” Nói đến đây, Hô Diên Nguyên Thần khẽ thở dài: “Chẳng biết sư phụ ngươi là ai nữa, đến chuyện cơ bản đó mà cũng không nói cho ngươi?”

“Ta không có sư phụ.” Ninh Uyên rút bàn tay đang bị hắn nắm ra, nói: “Ta biết rồi, sau này ta sẽ chú ý hơn khi tu luyện. Trời cũng đã tối, ta phải nghỉ ngơi. Nếu không có chuyện gì nữa thì mời Hoàng tử điện hạ về cho!”

“Không có sư phụ?” Hắn mở to mắt, tỏ vẻ thảo – nào – lại thế, lại không rời đi, chỉ nói: “Ngươi nghĩ ta đến vào lúc trễ thế này, chỉ là để nói cho ngươi biết chuyện đó thôi sao?”

Ninh Uyên ngáp một cái: “Hửm? Vậy còn gì nữa?”

“Nếu đúng là chân khí bất ổn thật, thì tự ngươi không thể thay đổi. Trừ phi là tán hết nội công đi tu lại từ đầu; còn không thì chỉ còn cách… để một người khác có nội lực cao hơn song tu với ngươi. Để nội lực của hai bên liên thông với nhau, tạo thành một vòng chân khí lớn, rồi đối phương sẽ từ từ thanh lọc luồng chân khí ngổn ngang trong người ngươi. Làm vậy thì ngươi vừa có thể giữ lại được nội lực, vừa có thể giải quyết vấn đề kia. Mà ta cố ý đến đây muộn thế này, chính là để giúp ngươi đấy.”

Hô Diên Nguyên Thần vừa dứt lời, Ninh Uyên đã giật mình, chút buồn ngủ còn sót lại cũng tan biến hết: “Ngươi đến giúp ta? Ý ngươi là… hai chúng ta? Song tu?”

Nhìn hắn nghiêm túc gật đầu, một liên tưởng hoang đường liền nảy ra trong đầu y. Y lập tức xoay người mở cửa ra, ra dấu mời với hắn: “Đi thong thả, không tiễn.”

Hắn ngạc nhiên: “Ý Ninh công tử là gì?”

“Song tu? Ta với ngươi á?” Ninh Uyên cười lạnh một tiếng: “Ta biết dân chúng Đại Hạ rất cởi mở, không đặt nặng chuyện này; nhưng Đại Chu chúng ta thì khác. Tuy đều là nam tử, nhưng ta không hề có ý định trần truồng đối diện với điện hạ làm vài chuyện gì đó, huống gì hai ta còn chả quen nhau.”

Hô Diên Nguyên Thần trợn mắt đơ ra một chốc, rồi đột nhiên bật cười. Càng cười càng không nhịn được, hắn cười rõ to, đôi mắt hừng hực khí thế cũng cong lại thành vành trăng non, đoạn thở dốc nói: “Này Ninh công tử, hình, hình như ngươi hiểu lầm rồi đấy?”

Ninh Uyên chẳng hiểu gì cả: “Hiểu lầm? Không phải ngươi vừa nói “song tu” sao?”

“Ta đoán Ninh công tử nghĩ “song tu” mà ta nói cũng giống như trong sách này viết, đúng không? Là chuyện giường chiếu ấy hả?” Hô Diên Nguyên Thần cầm quyển sách Ninh Uyên vừa đọc lên – là một quyển “Tinh Quái chí dị”*.

*đại khái là chuyện kỳ lạ đó đây.

“…Chẳng lẽ không phải?” Mặt y thoáng ửng đỏ, nhận ra… hình như mình đã nhầm rồi.

“Đương nhiên không phải.” Hô Diên Nguyên Thần lắc đầu: “’Song tu’ ta nói chỉ là một cách tu tập phổ biến trong giang hồ thôi. Hai người sẽ đặt tay đối diện nhau, làm chân khí trong người cả hai nối lại thành một vòng lớn.”

Ninh Uyên sửng sốt: “Chỉ thế thôi?”

Hô Diên Nguyên Thần nghiêm túc gật đầu.

Y hậm hực đóng cửa lại, thầm thấy vẻ quê mùa vừa nãy của mình thật mất mặt hết sức. Mặt y lại đỏ lên, thầm liếc sang thì thấy – đối phương đã ngưng người, có vẻ sẽ không cười nữa, liền an tâm hơn nhiều, hít sâu một hơi rồi nói: “Vì sao ngươi phải giúp ta? Lại còn đặc biệt chạy đến đây nữa? Nói thật thì, ta không có thói quen mắc nợ người khác.”

“Không phải là ngươi mắc nợ ta, mà là ta đang trả nợ cho ngươi.” Hắn nhìn y, đáp: “Trên thuyền Hải Long Vương, ngươi đã cứu ta một mạng, còn nhớ không?”

Ninh Uyên không nói gì – suýt nữa y đã quên đấy…

Hắn lại nói tiếp: “Ta vẫn luôn muốn cảm ơn ngươi, nhưng chưa tìm được cơ hội. Giờ có thể giúp ngươi chuyện này thì ta cũng nhẹ lòng rồi. Chắc ngươi không muốn tu lại nội công từ đầu đâu, nhỉ?”

Hô Diên Nguyên Thần nói đúng – Ninh Uyên không muốn tán công chút nào. Trừ việc tu lại mất thời gian ra, thì nếu tán công không cẩn thận, sẽ rất dễ làm kinh mạch bị thương tổn vĩnh viễn, rồi không bao giờ tu tập nội công được nữa.

Cố gắng mãi mới có khả năng tự bảo vệ được mình, y không muốn… trở về làm kẻ trói gà không chặt.

“Vậy giờ phải làm thế nào? Tự tay ngươi… song tu với ta?” Y nhìn hắn, mất tự nhiên nói ra chữ kia.

“Phải. Ngươi cởi áo ra trước đi, rồi lên giường ngồi khoanh chân lại.”

Cởi áo?

Ninh Uyên còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã nhanh tay tháo dây lưng ra, tiếp đến là y phục dạ hành trên người, lộ ra thân thể rắn chắc màu lúa mạch.


Sev: Rồi sẽ đến lúc hai người thực sự “song tu” thôi…. ~(///v\\\)~

— Hết chương 043 —

<— Chương trướcMục lụcChương sau —>

20 thoughts on “[Thứ Tử] _ 043.

  1. Không chỉ mình Ninh Uyên nhầm đâu. Tất cả chúng hủ cũng hụt hẫng lắm ý dẫu biết rằng tiến triển nhanh thế là bất hợp lí.

    Like

  2. Hô Diên điện hạ, anh nhầm rồi, song tu k phải như anh nói đâu, phải là thế này thế nọ, thế nọ thế kia cơ =]]]]]]
    Tôi cũng đang giật mình nghĩ chả có lẽ diễn biến truyện diễn ra nhanh thế, thế méo nào anh ấy đã đòi song tu rồi. Hóa ra song tu này và “song tu” đấy là khác nhau, hí hí hí

    Liked by 3 people

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)