[Chó Săn] _ 01.

Chó Săn

Tạp Tì Khưu/ Ý Trung Nhân

Thể loại: Thờ ơ cường thế phú nhị đại công x kiên cường ẩn nhẫn học bá thụ, ấm áp, hỗ sủng, học đường, hiện đại HE.

Biên tập: Seven Oxox.

Chỉnh sửa: Cua Bể.

01.

“Tâm Tâm à, trùng hợp thật đấy.”

Giọng nói hằn học của Tề Khung vang lên sau lưng Trình Triển Tâm.

Ngay sau đó, cửa gỗ của WC “ầm” một tiếng bị đóng mạnh vào.

Trình Triển Tâm trốn Tề Khung lâu như thế, cuối cùng vẫn bị gã tóm được ở WC cạnh sân vận động.

Từ khi không chuyền đáp án cho gã vào kỳ thi đầu vào năm trường Đại học* hồi tháng Một, Trình Triển Tâm đã biết là sẽ có ngày này.

Cậu cam chịu tắt vòi nước đi, quay người lại, liền thấy Tề Khung và ba người anh em của gã đang đứng chặn cửa, khoanh tay nhìn mình.

Cậu đi tới, gã vẫn đứng im không nhúc nhích, hoàn toàn không định tránh đi. Cậu nói, không ôm nhiều hy vọng: “Nhường đường chút được không?”

“Làm gì mà vội đi thế?” Tề Khung đi ngược về hướng Thiệu Thiên Hứa, dùng lưng chặn cửa: “Lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện phiếm, nhỉ?”

Trình Triển Tâm nhìn gã: “Giữa chúng ta thì có gì để nói?”

“Thì cứ trò chuyện một chút —–“ Tề Khung kéo dài giọng, đoạn liếc sang Thiệu Thiên Hứa.

Đối phương hiểu ý, lập tức đến gần Trình Triển Tâm.

Cậu không tránh kịp, bị Thiệu Thiên Hứa túm tóc, dí đầu lên vách tường WC bẩn thỉu nhớp nháp. Một mùi tanh hôi lập tức xộc vào mũi cậu.

Thiệu Thiên Hứa dán sát vào tai cậu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mẹ nhà mày, sao mày không chuyền đáp án ra?”

Mũi cậu bị hắn đè nghiến vào tường, cố gắng lắm mới trả lời được: “Trông thi… chặt quá, tôi không làm gì được.”

Tề Khung cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại cậu: “Mày đồng ý thế nào với tao?”

“Nếu mày muốn thì thiếu đ*o gì cách?!” Thiệu Thiên Hứa đột nhiên quăng Trình Triển Tâm xuống đất. Khuỷu tay của cậu bị đập xuống nền gạch tráng men, đau đến tối tăm mặt mũi.

Cậu cố hết sức chống nửa người trên lên, đang muốn bò dậy thì Tề Khung bỗng đạp xuống sống lưng cậu, lại đè cậu xuống đất.

Áo khoác đồng phục trên người cậu bung ra, áo sơ mi bị nước bẩn thấm ướt, ngực dí sát vào nền gạch, sức nặng trên lưng càng lúc càng tăng. Dường như không khí trong phổi cậu bị bóp ra hết, bức bối không chịu được, đành phải lấy tay cào cào nền đất, giãy dụa bò đi.

Tề Khung lại túm lấy cổ áo cậu.

Gã ngồi xổm xuống, gẳn từng chữ một: “Mày có biết, tao đã hứa hẹn nhiều thế nào với mẹ tao không?”

Trình Triển Tâm vùi mặt vào khuỷu tay, lưng còn bị giày da của Tề Khung day nghiến, đau đến mức gân xanh nảy thình thịch trên thái dương. Nhưng dù thế, khi nghe cái giọng hung ác của gã, không hiểu sao cậu vẫn thấy hơi… buồn cười.

Sách thì không chịu đọc, cậu lấy đâu ra tự tin để hứa hẹn với mẹ thế?

“Đmm! Bố mày ôm giấy trắng chờ hai tiếng trong phòng thi!” Thiệu Thiên Hứa đạp thật mạnh vào eo Trình Triển Tâm: “Đ*t con mẹ—“

Đột nhiên, cửa bị gõ.

Ba tiếng gõ không nặng không nhẹ vang lên, rồi lại yên lặng.

Tề Khung quay lại nhìn, chỉ nghĩ là có người gõ cửa, bọn gã không ra mở thì người ta tự đi thôi. Gã tiếp tục kéo tóc Trình Triển Tâm, ép cậu gắng gượng ngước đầu lên, lộ ra gương mặt nhọn nhọn yếu ớt.

“Mày còn trốn…” Gã nhìn gò má dính bẩn của cậu, gằn giọng nói: “Mày thì trốn đi đâu được?”

Mặt cậu không đổi sắc, đáp: “Tôi không trốn.”

“Đm mày không trốn ấy!” Thiệu Thiên Hứa vung nắm đấm lên, đang định táng xuống mặt cậu thì chợt — cửa bị người bên ngoài đạp văng ra!

Người nọ đạp rất mạnh, mạnh đến nỗi văng cả chốt cửa ra. Ai nấy bên trong đều ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì người nọ lại đạp tiếp phát nữa. Lần này thì cửa sụp hẳn, đè lên người hai đàn em của Tề Khung.

Một trong hai tên đàn em bị cửa ép quỳ xuống, nghiêng người hẩy cửa đi, làm nó trượt xuống đất “ầm” một tiếng.

Một người mặc đồng phục trường cấp ba hệ Quốc tế bước vào.

Tề Khung cao 1m87, mà hắn còn cao hơn gã gần nửa cái đầu. Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua hai người dưới đất, rồi bước thẳng qua chân Trình Triển Tâm, đến bồn rửa rửa mặt.

Hẳn là hắn vừa vận động xong. Áo sơ mi trắng của hắn hơi ướt mồ hôi, ánh nắng chiều rọi xuống qua cửa sổ nhỏ, chiếu lên huy hiệu màu xanh nhạt thêu kim tuyến lấp lánh – biểu tượng của hệ Quốc tế.

“A Nghiệp! Hỏng rồi, cửa bị đạp hỏng rồi!” Một chàng trai nhuộm tóc vàng ló đầu vào. Thấy tình cảnh bên trong, anh lập tức nhíu mày lại.

Bước chân anh khựng lại, dường như muốn đỡ Trình Triển Tâm dậy. Rồi đột nhiên anh rút điện thoại ra, nói với Tề Khung – kẻ vẫn đang đạp lên lưng Trình Triển Tâm: “Bạo lực học đường giữa ban ngày hả, hay tôi báo cảnh sát nhé?”

Sau anh còn có mấy người, thấy cảnh cả đám người cao to cùng bắt nạt một cậu trai nhỏ yếu thì đều tỏ vẻ chán ghét.

“Cái quái gì…” Một chàng trai sau lưng anh nhỏ giọng nói: “Hệ phổ thông à? Báo nguy hả?”

Tề Khung nghe thấy, liền nhấc cái chân đang đạp Trình Triển Tâm ra, lạnh lùng liếc sang chàng trai tóc vàng: “Hệ phổ thông thì làm sao? Chỉ đùa giỡn chút thôi.”

Gã cúi đầu đá đá vào Trình Triển Tâm, rồi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói với cậu: “Tâm Tâm à, chuyện này chưa xong đâu.”

Rồi gã đứng lên, liếc sang đám Thiệu Thiên Hứa, cả lũ cùng đi ra cửa.

Lúc đi qua chàng trai tóc vàng, Thiệu Thiên Hứa còn đụng vai anh một cái, không nặng không nhẹ.

Trình Triển Tâm vẫn đang quỳ rạp trên đất. Cú đạp kia của Tề Khung rất mạnh, cậu phải cố gắng lắm mới có sức nhúc nhích.

Cậu trai tóc vàng bước tới, ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Cậu gì ơi, cậu vẫn ổn chứ?”

Cậu hơi nhấc người lên. Tay anh thoáng khựng lại giữa không trung, rồi cũng nắm lấy tay cậu, kéo cậu dậy.

Trình Triển Tâm mượn lực tay anh để ngồi dậy, dựa vào tường, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, tôi không sao.”

Chàng trai cao lớn kia đã rửa mặt xong, quay ra thấy thanh niên tóc vàng và mấy cậu trai khác đang vây quanh Trình Triển Tâm thì nhíu mày nói: “Các cậu có rửa không thì rửa đi kìa?”

Dứt lời thì ra ngoài ngay, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

Trình Triển Tâm im lặng, gắng gượng men tường đứng lên. Đám cậu trai tóc vàng thấy cậu đã ổn hơn thì mới đi làm việc của mình.

Cậu chật vật lết ra cửa.

Chàng trai cao lớn kia đang chờ ngoài đó, chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu lấy một lần.

Cậu vừa nhấc tay khỏi tường, chân đã mềm nhũn, cả người ngã về phía trước, quỵ xuống trước mặt đối phương.

Đám thanh niên cấp ba hệ Quốc tế đã rửa tay xong, ra ngoài thì thấy ngay — tư thế này của Trình Triển Tâm. Cậu trai tóc vàng ngẩn người, hỏi cậu: “…Sao lại thế này?”

“Đi.” Mãi đến cuối cùng, chàng trai cao lớn kia vẫn không hề nhìn cậu, chỉ vỗ vai cậu bạn tóc vàng, ý bảo anh mau đuổi kịp mình.

Nghỉ ngơi thêm một chốc nữa, Trình Triển Tâm vẫn kịp về tập trung ở lớp thế dục trước khi hết giờ.

Thấy cậu bước đi khập khiễng, trên mặt còn bị trầy xước, bạn cùng bàn với cậu – Thù Húc – liền kéo cậu sang một bên sau khi giải tán đội: “Tề Khung lại đến làm phiền cậu đúng không?”

Cậu ậm ừ chẳng nói rõ: “Để nó xả bớt giận cũng tốt.”

Thù Húc hơi chần chừ, muốn khuyên Trình Triển Tâm đi báo cáo với giáo viên để người ta xử lý; nhưng thấy cậu có vẻ chẳng để tâm nên Thù Húc cũng không nhiều lời nữa.

Trình Triển Tâm không trọ ở trường. Chiều nào sau khi tan học, cậu cũng đạp xe về nhà.

Hôm nay lúc cậu về, ba cậu vẫn không ở nhà như mọi khi.

Cậu lượn quanh nhà một vòng, đảm bảo là không có ai thì thở phào một hơi. Cậu cất cặp sách đi, chuẩn bị đi làm thêm ở quán chè đầu ngõ.

Cầm theo điện thoại và mấy đồng tiền lẻ, cậu mở cửa ra thì thấy — Tề Khung đang đứng ngoài.

“Tâm Tâm à ~” Gã tóm lấy vai cậu, đẩy cậu vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.

Gã cao hơn cậu nửa cái đầu, người to hơn cậu một vòng, một tay gã có thể nhấc bổng cậu lên. Gã cứ đẩy cậu vào trong mãi, cậu bị ép lui về sau mấy bước, cuối cùng là bị gã đè ngã xuống ghế salon.

“Có thể tối nay ba tôi sẽ về.” Trình Triển Tâm bình tĩnh nói:  “Tôi còn phải đi làm thêm, hôm nay lĩnh lương.”

“Ba mày sẽ về à?” Tề Khung đè nặng lên cậu, tháo thắt lưng của mình ra, cầm lấy thứ gì đó đã cứng lên phân nửa dí dí vào miệng cậu. Thấy đối phương vẫn nằm im, gã liền nắm tóc cậu lên: “Vậy mày phải cố gắng chút rồi.”

Có rất ít người biết rằng— khi ba Tề Khung còn chưa phát tài, thì gã và Trình Triển Tâm ở đối diện nhà nhau.

Mười năm lớn lên bên nhau, Tề Khung gã vẫn luôn bị chèn ép dưới cái bóng của cậu.

Sau này, khi ba gã nhận được một đơn đặt hàng lớn rồi phát tài, nhà gã chuyển khỏi khu dân cư rách rưới kia, thì ba mẹ gã mới ngưng than thở với gã, nào là “Tâm Tâm nhà đối diện thế này” “Tâm Tâm nhà đối diện thế kia”.

Sau khi nhà Tề Khung dọn đi không bao lâu, mẹ Trình Triển Tâm liền qua đời. Ba cậu bắt đầu say rượu cờ bạc suốt ngày, hở ra một chút là đánh đập cậu.

Tuy gia đình Tề Khung đã rời đi, nhưng vẫn chưa bán nhà. Thỉnh thoảng gã vẫn về nhà cũ, lấy lý do là học nhóm với Trình Triển Tâm, nhưng trên thực tế là đến chép bài của cậu.

Lên cấp hai, Tề Khung vào trường tư nhân, còn Trình Triển Tâm vào trường công lập gần nhà. Hai người không hay gặp nhau nữa, cùng lắm thì cuối tuần gã mới tìm cậu, ném một đống bài tập cho cậu làm.

Lúc đầu cậu không chịu, rồi gã lại đánh cậu như ba cậu đã làm. Vì cậu chịu đòn mãi thành quen rồi, nên không phản kháng lại.

Mà Tề Khung có thể vào được trường Hợp Đức này, cũng phần nhiều là nhờ Trình Triển Tâm.

Khi đó cậu được tuyển thẳng vào trường, không phải tham gia thi xét tuyển. Đám Tề Khung vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, bắt cậu phải gian lận với mình, thì chúng mới đủ điểm vào Hợp Đức.

Sau khi vào Hợp Đức, Trình Triển Tâm tham gia luôn vào lớp ôn thi Olympic toán, cuối tuần cũng ở trường ôn luyện; làm Tề Khung rất khó bắt được lúc cậu ở một mình. Mãi đến lớp 12, cậu rời khỏi đội tuyển, thì gã mới tìm được cơ hội.

Gã đã ép cậu ăn gian cho mình rất nhiều lần. Có một hôm gã ở nhà cậu, đang bàn chuyện cậu phải chuyển đáp án cho gã ra sao. Thấy cậu lạnh lùng nhìn mình, nhìn dáng vẻ môi hồng răng trắng đó… đột nhiên gã nổi lên hứng thú, đè cậu xuống muốn làm một phen.

Đây là lần cậu phản kháng dữ dội nhất trong ấn tượng của gã, đến mức cầm cả dao lên muốn đâm gã một nhát! Cuối cùng, mỗi bên đều lui lại một bước – cậu dùng tay vuốt cho gã ra.

Gã cũng muốn thẩm du cho cậu, nhưng mặt cậu cứ lạnh đơ ra, vật kia luôn luôn mềm nhũn; gã sờ vài cái liền mất hứng.

Trình Triển Tâm cúi đầu –  thứ tanh tưởi nọ của Tề Khung làm cậu buồn nôn. Cậu cầm nó lên, bắt đầu vuốt ve lên xuống.

Lần này, Tề Khung không thỏa mãn với lòng bàn tay của cậu, nhấc đầu cậu lên, ấn thứ cương cứng nọ lên mép cậu, thấp giọng nói: “Tâm Tâm à, dùng miệng cho tôi đi.”

Cậu chán ghét quay đi, tay cũng thả lỏng, hững hờ nhìn gã: “Một là tay, hai là không gì cả, chọn đi.”

Gã đang được cậu sờ đến có cảm giác rồi, nên không ép cậu nữa. Cầm tay cậu đè lên vật kia của mình, gã bắt đầu lên xuống thật nhanh.

Trình Triển Tâm càng không muốn, Tề Khung lại càng thấy cậu hấp dẫn.

Cuối cùng, gã bắn lên mặt cậu. Dịch thể trắng đục phun lên mặt Trình Triển Tâm, gã còn xoa xoa nó lên chóp mũi cậu, rồi đứng lên khỏi người cậu, xé mấy tờ giấy lau lau thứ vẫn chưa mềm xuống kia.

Trình Triển Tâm im lặng đứng lên, vào phòng vệ sinh rửa tay rửa mặt rất lâu, còn đánh răng lại. Lúc cậu đi ra thì gã đã mặc quần xong, cả hai cùng ra cửa.

Gã đi cùng cậu đến quán chè, gọi một phần chè long nhãn lạnh, ăn ngay ở quán.

Bà chủ đang cầm một xấp địa chỉ, thấy Trình Triển Tâm đến thì mau chóng nhét vào tay cậu: “Bác để hết vào thùng giữ nhiệt rồi đấy, cháu mau đi đi.”

Lúc cậu đi giao hàng về, Tề Khung đã đi từ lâu. Cậu ngồi nghỉ một lúc, rồi đi thêm chuyến nữa.

Chỉ bốn tháng nữa là đến kỳ thi Đại học. Phàm là học sinh nào có mơ ước một chút, thì đều đang chạy đua với thời gian, ôn tập từng giây phút một.

Trừ Trình Triển Tâm ra.

Lớp 10 và lớp 11 cậu đều giành được học bổng, thậm chí lớp 11 còn đạt huy chương vàng trong kỳ thi Olympic Toán Quốc tế, nhờ thế mà được đặc cách tuyển thẳng vào Đại học A.

Nhưng khi đại diện của đại học A đến nói chuyện với cậu sau kỳ thi Olympic, thì cậu lại bỏ suất tuyển thẳng, kiên quyết thi Đại học giống như học sinh lớp 12 bình thường. Việc này đã gây nên một trận sóng gió trong trường lúc đó. Thậm chí hiệu trưởng cũng ra mặt khuyên cậu, nhưng cậu vẫn nhất quyết không đến đại học A.

Trường cấp ba Hợp Đức có rất nhiều học sinh được tuyển thẳng đi các nơi. Ai cũng quyết định trường đại học từ rất sớm, như Trình Triển Tâm được được Đại học A chọn vậy. Cuối cùng, số người thi vào Đại học bình thường còn rất ít, chỉ vài ba người.

Tất cả những người không quen cậu đều cảm thấy – lần này cậu chọn thi đại học hẳn là để giành vị trí thủ khoa đây. Họ nghĩ, chắc chắn cậu đang ngày đêm cày cuốc, học hành cực khổ… Nhưng không — trước giờ cậu học giỏi như thế là vì đầu óc vốn thông minh, chứ không phải vì chăm chỉ học gì.

Còn lý do Trình Triển Tâm quyết định thi đại học ư? Không phải để chứng minh bản thân như mọi người đoán, mà nguyên nhân cậu từ chối đại học A chỉ là — trường đó có quá ít học bổng.

Cậu rất thiếu tiền. Từ khi mẹ cậu đi, cậu chỉ có thể ăn bữa nay lo bữa mai. Ba cậu – Trình Liệt Nhân – chẳng mấy khi có nhà, chỉ có người đòi nợ là đến thường xuyên.

Tổng cộng số nợ mà Trình Liệt Nhân vay bên ngoài phải lên đến mấy ngàn vạn*. Chủ nợ biết Trình Liệt Nhân không có đồng nào, chỉ có thể bòn rút ở chỗ con ông ta – là cậu; nên thỉnh thoảng liền đến “thúc giục” một phen.

*1 ngàn vạn NDT = 32 tỷ VND…

Vì thế, Trình Triển Tâm không dám ở nhà buổi tối. Thay vì ở nhà chờ người ta đến đòi nợ, thà rằng cậu ra ngoài làm thêm kiếm tiền còn hơn.

Giờ thì cậu cũng rút ra được kinh nghiệm trả nợ rồi. Khi chủ nợ đến, cậu sẽ không nói là không có đồng nào, mà giơ vài đồng lẻ ra. Người ta thấy cậu còn là học sinh, cũng không làm khó cậu quá.

Nhưng Trình Triển Tâm không có thu nhập cố định. Tổng cộng tiền thưởng thi Olympic, tiền học bổng của trường và tiền làm thêm cũng không nhiều; cậu vừa phải trả nợ, vừa phải chi tiền ăn mặc hàng ngày, cực kỳ túng thiếu.

Tám giờ tối nay, quán chè nhận được một đơn hàng lớn – có người ở tiểu khu hạng sang gần đó gọi hơn mười cốc chè.

Bà chủ cất chè vào thùng giữ nhiệt cho cậu, dặn cậu đi đường cẩn thận.

Trình Triển Tâm gật đầu, xách thùng đi.

Sev: Giải thích một chút: Trường cấp ba Hợp Đức ở đây chia làm 2 hệ: hệ Quốc Tế ( công và bạn công học ở đây) và hệ Phổ Thông (đám Tề Khung và thụ ở đây).

*Kỳ thi đầu vào 5 trường đại học: là kỳ thi đầu vào của 5 trường đại học lớn, gồm ĐH Giao thông Thượng Hải, ĐH Thanh Hoa, ĐH Khoa học Kỹ thuật TQ, ĐH Giao thông Tây An và ĐH Nam Kinh. Thi chung đề ngày 16/1.

13 thoughts on “[Chó Săn] _ 01.

      1. Tùy truyện cô à, lúc trước đọc ngược thấy nhược thụ cũng chấp nhận đc, sau đọc toàn thể loại cường x cường nên khẩu vị thay đổi hẳn ( ̄▿ ̄)

        Like

  1. Tề ác long là một thằng ngu nhé… May cho nó là “công chúa” chưa hận nó thấu xương (¬‿¬) (¬‿¬) (¬‿¬)

    Like

  2. ô, thằng họ Tề oán em như kẻ thù mà còn đòi làm em với tuốt súng hộ ạ. Quan hệ cái kiểu méo gì thế 囧

    Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)