[Thứ Tử] _ 019.

Thứ Tử Quy Lai

Ôn Mộ Sinh

Thể loại: trung khuyển chất tử công x tâm cơ thứ tử thụ, cổ đại, trọng sinh, trạch đấu, cung đấu, báo thù, ngược tra, sinh tử, đổi công, ngọt vcl luôn, 1×1, HE.

Biên tập: Seven Oxox

019. Bỏ đá xuống giếng.

Người im lặng nãy giờ, Cảnh Dật, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ninh đại nhân, tuy người ngoài là ta không tiện xen vào chuyện trong nhà của ngài, nhưng Uyên huynh đệ nói cũng phải lắm. Chuyện như thế này nên tra rõ thì hơn, chứ nếu giải quyết qua loa thì không chỉ bất công với đệ ấy, mà còn bất công với Hương Nhi tiểu thư nữa.”

Kể cả khi Ninh Uyên bị bắt, Cảnh Dật vẫn đứng ngoài cuộc – là vì y đã dặn cậu đừng tham gia vào, cứ đứng quan sát thôi. Dù cậu không hiểu y đang mưu tính gì, nhưng nhìn vẻ đã tính toán hết của y như vậy, cậu vẫn cố nhịn không nói. Nay thấy y đã xoay chuyển được tình thế, lại còn nhìn sang cậu như thể muốn cậu nói đỡ cho; cuối cùng cậu cũng không nhịn nổi nữa, lập tức mở miệng.

Nghe Cảnh Dật nói thể làm lý trí Ninh Như Hải run lên – sao gã lại quên mất Cảnh thế tử đang ngồi đây nhỉ?

Ở đây có quá nhiều người, làm gì cũng phải cân nhắc. Nếu gã tiếp tục có ý bao che nữa, thì trong mắt mọi người, gã sẽ thành một kẻ công tư lẫn lộn, không phân biệt được trắng đen mất. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cái mặt già của gã biết để đâu?

Nghĩ vậy, gã chỉ có thể tức giận hất tay áo, quay về ngồi cạnh Thẩm thị rồi lạnh lùng nói với Ninh Hương Nhi: “Muốn nói gì thì nói đi! Nếu ngươi dám nói láo nửa câu, thì đừng có vào từ đường nữa! Ta sẽ đưa thẳng ngươi vào chùa Linh Hư ở núi Ngọc Linh ngoài thành! Để ngươi sám hối trước Phật tổ!”

Chùa Linh Hư trên núi Ngọc Linh? Đây là muốn ép nàng làm ni cô à? Ninh Hương Nhi sợ đến trắng bệch cả mặt, toàn thân run rẩy, dập đầu liên tục như giã tỏi! Sàn nhà như rung lên, nàng hoảng loạn thốt: “Xin phụ thân minh giám! Lời nữ nhi nói đều là thật, tuyệt không nói láo chút nào! Đúng là nữ nhi hạ độc trong bánh, nhưng nữ nhi chỉ nghe lời nhị ca và Bình Nhi muội muội xui khiến thôi! Ngay cả thạch tín con dùng, cũng là nhị ca tự tay đưa cho!”

Theo lời nàng kể lại mọi chuyện, sắc mặt Ninh Như Hải dần dần xanh mét, Thẩm thị nhíu chặt mày. Còn Liễu thị, Ninh Tương và Ninh Bình Nhi thì trắng bệch cả mặt, miệng Cảnh Dật cũng như sắp rơi xuống đất.

Mưu kế của Ninh Bình Nhi vốn là rất hoàn hảo. Để Ninh Hương Nhi đưa bánh đến Trúc Tuyên đường, nhân cơ hội làm nóng bánh để giấu thạch tín vào bếp, rồi vu tội hạ độc cho Ninh Uyên. Cách đó vốn cực kỳ an toàn. Thứ nhất là, Ninh Hương Nhi không có thù cũ với Ninh Uyên, để nàng ta đưa bánh đến cũng không làm y cảnh giác. Cộng thêm hành động ở giữa nữa, làm người ta nhìn vào sẽ chỉ nghĩ – đối tượng hạ độc là Ninh Bình Nhi!

Dù chuyện có lệch theo hướng nào đi nữa, sẽ không ai liên tưởng túi độc với nàng. Trên đời lại có người tự hạ độc chính mình hả?

Nhưng nàng tính toán đủ đường, cũng không ngờ rằng thạch tín đã sắp xếp hết lại bị đánh tráo; còn thạch tín thật lại ở chỗ Ninh Hương Nhi!

Vốn là chuyện này không có chứng cứ rõ ràng, nên dù Ninh Hương Nhi đã làm bánh, chỉ cầng nàng nhất quyết không nhận thì sẽ chẳng bị liên đới gì. Đó cũng là lý do nàng đồng ý với Ninh Bình Nhi. Nhưng bây giờ đã khác – trong phòng nàng có thạch tín, đồng nghĩa với nàng đã hạ độc! Để chứng minh mình trong sạch, nàng nhất định sẽ khai hết chủ mưu ra! Cùng lắm thì cá chết lưới rách! Chứ sao nhớ nổi nhân duyên phú quý kia nữa!

“Đầu đuôi là thế này ạ. Chính miệng Bình Nhi muội muội đã nói, là nếu diệt trừ Tam đệ thành công, muội ấy sẽ bảo Liễu di nương mang con đến tiệc xuân ở hành cung mấy tháng nữa. Nữ nhi rất muốn tìm được một nhà chồng tốt, nên mới nhất thời bị muội ta che mắt, thông đồng làm bậy với huynh muội họ.

Giờ nữ nhi đã hiểu rồi! Nhất định nhị ca đã giấu thạch tín vào phòng con! Thực sự thì họ muốn hãm hại con! Nữ nhi đúng là có mắt như mù – nếu thực sự có mối duyên tốt, thì Bình Nhi muội muội chẳng dán lên ngay ấy chứ! Sao còn giới thiệu cho con làm gì!” Ninh Hương Nhi khóc đến nước mắt giàn giụa, trán đã sưng đỏ lên vì dập đầu: “Kính xin phụ thân minh giám! Nữ nhi bị oan! Bị oan mà!”

“Ngươi, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!” Ninh Tương căng thẳng hô: “Phụ thân, nha đầu này phát điên rồi! Tự mình hạ độc rồi giá họa cho người khác! Nó sắp chết đến nơi rồi còn không quên vu oan cho huynh muội con, xin phụ thân đừng tin!”

“Lão gia à, đây chắc chắn là hãm hại! Bình Nhi mới có mười ba tuổi, còn là con nít, sao lại nghĩ ra quỷ kế kia được! Rõ ràng là con ranh Hương Nhi kia bịa chuyện!” Liễu thị cũng vội vàng nói.

Hai bên chỉ vào mặt nhau mà mắng, ầm ĩ đến độ trán Ninh Như Hải nảy gân xanh không ngừng. Gã hít sâu một hơi, nói với Ninh Hương Nhi: “Dù ngươi nói ngươi bị Tương Nhi và Bình Nhi xúi giục, thì cũng chỉ là lời nói của một bên. Còn chứng cứ nào nữa không?”

“Có Họa Mi và San Hô!” Nàng chỉ vào hai nha hoàn đứng sau: “Chúng, chúng có thể làm chứng!”

Ai ngờ nàng vừa dứt lời, hai nha hoàn nọ đã dập đầu như giã tỏi: “Thưa lão gia, chúng nô tì không biết gì hết! Chúng nô tì chỉ giấu một túi đồ vào phòng bếp Trúc Tuyên đường theo lời Hương Nhi tiểu thư, rồi nói dối là có nha hoàn giấu mặt lấp ló trong đó! Còn lại không biết gì cả!”

“Các ngươi…” Ninh Hương Nhi dại mặt ra, rồi nhớ lại – lúc bàn chuyện, Ninh Tương đã bảo nàng cho hạ nhân lui hết ra ngoài; mà sau này nàng cũng không hé ra điều gì với Họa Mi và San Hô. Vì vậy, tuy là chúng có tham gia vào quá trình, nhưng lại không biết sự thật đằng sau.

Ninh Như Hải thở phào một hơi rõ mạnh: “Nói không thì ai chẳng nói được. Ngươi lại không đưa ra được chứng cớ khác, sao ta biết là ngươi có đang vu oan cho Tương Nhi và Bình Nhi hay không?”

“Phụ thân, nếu Người không chủ động đi tìm chứng cứ, thì hẳn là nó không tự nhảy ra trước mặt Người đâu.” Đột nhiên, Ninh Uyên mở miệng: “Nếu Hương Nhi tỷ tỷ đã chắc chắn như thế… Uyên Nhi nghĩ rằng, không có lửa làm sao có khói được?

Ninh Như Hải liếc sang y: “Ý ngươi là sao?”

“Xin phụ thân hãy lục soát chỗ của nhị ca đi.” Y dừng lại một chốc, rồi nói: “Không chỉ nơi của nhị ca, mà nơi của Liễu di nương và Bình Nhi muội muội cũng phải soát. Nếu lời Hương Nhi tỷ tỷ nói là thật, thì chắc chắn phải có dấu vết lưu lại ở mấy nơi đó. Hoặc nếu tỷ ấy chó cùng rứt dậu mà đặt điều nói láo, thì chúng ta cũng có thể minh oan cho nhị ca và Bình Nhi muội muội, tránh cho sau này lại có người đến gây thị phi, phá hủy danh dự của hai người họ.”

“Lục soát phòng ta?” Suýt nữa thì Ninh Tương đã nhảy dựng lên, lập tức mắng lớn: “Ninh Uyên! Gan ngươi to thật!”

“Nhị ca à, tam đệ cũng chỉ nghĩ cho ca thôi. Không thì sao chứng minh được là Hương Nhi tỷ tỷ đang hãm hại các người?” Ninh Uyên chớp mắt mấy cái, nom vô tội cực kỳ: “Hay là… trong phòng nhị ca đúng là có thứ gì bí mật thật?”

“Ngươi…!” Mặt Ninh Tương đỏ bừng, không thể phản bác lại!

Ninh Bình Nhi cũng nói: “Phụ thân, rõ ràng là huynh muội con bị oan. Lục soát phòng là sỉ nhục quá lớn! Dù có được chứng minh là trong sạch, thì nhất định chúng con cũng sẽ bị người chê cười! Sau này làm sao mà sống được trong Ninh phủ nữa?”

“Bình Nhi muội muội nói sai rồi.” Ninh Uyên nhẹ giọng đáp: “Soát phòng ta thì được, phòng Hương Nhi tỷ tỷ thì được, sao soát đến phòng Bình Nhi muội muội lại không được? Ta tự nhận mình da mặt mỏng, cũng không thấy chuyện đó có vấn đề gì; còn ngươi đang sợ điều gì thế?”

Câu nói này không những là khinh thường Ninh Bình Nhi, mắng nàng mặt thật dày, mà còn đang nhắc nhớ Ninh Như Hải – chỗ ta và Ninh Hương Nhi đã bị soát rồi, nếu không soát chỗ của Ninh Bình Nhi và Ninh Tương nữa, thì đúng là bất công!

“Quản gia.” Ninh Như Hải bất đắc dĩ nhìn sang quản gia. Đối phương cứng người lại, lần thứ ba dẫn hạ nhân đi.

Ninh Tương nắm chặt tay lại. Nhìn vẻ ẩn ẩn ý cười của Ninh Uyên mà hắn chỉ muốn xông lên, đấm y chảy máu mũi! Mà bàn tay dưới áo của Ninh Bình Nhi cũng siết chặt – nhưng nàng không tức giận như thân huynh, mà là đang căng thẳng.

Nàng đã nhìn thấu – sợ là Ninh Uyên đã biết hết kế hoạch của họ từ lâu rồi, thậm chí còn tương kế tựu kế đánh ngược lại. Thạch tín biến thành hùng hoàng tán, rồi chẳng hiểu sao lại xuất hiện trong phòng Ninh Hương Nhi… nhất định là có Ninh Uyên nhúng tay vào. Nếu y có thể để đồ vào phòng Ninh Hương Nhi mà thần không hay quỷ không biết, vậy thì phòng của nàng…?

Nhưng nghĩ một lúc, Ninh Bình Nhi lại thấy chuyện đó khó mà xảy ra – không thể so sánh huynh muội nàng với Ninh Hương Nhi được. Địa vị trong phủ của nàng ta không cao, hạ nhân hầu hạ trong phòng cũng ít, đương nhiên là dễ bị người lẻn vào. Nhưng Hà Tâm uyển của Liễu thị thì đầy nha hoàn và ma ma, trong phòng còn có nhiều hơn, sao người ngoài có thể vào được? Thường Huy đường – nơi ở của thiếu gia được sủng ái nhất, Ninh Tương, thì còn hơn thế!

Nghĩ vậy, Ninh Bình Nhi dần dần bình tĩnh. Phải đấy, dù Ninh Uyên có mưu mô cỡ nào đi nữa, thì cũng không vượt qua tầng phòng vệ đó được. Nhất định y chỉ đang gióng trống khua chiêng thôi, nàng không phải sợ!

Lần này quản gia đi rất lâu – dù sao cũng phải lục soát tận ba chỗ. Đến khi trà nước đã thêm ba lần, lửa than cũng đổi một chậu, thì ông mới dẫn người trở về.

Thấy hai tay quản gia không cầm thứ gì, Ninh Bình Nhi thở phào một hơi – nghĩa là ông không tìm ra gì phải không…

Thực tế không khác nàng dự đoán. Quản gia cúi người trước Ninh Như Hải, nói: “Thưa lão gia, phòng Nhị thiếu gia và Bình Nhi tiểu thư rất sạch sẽ, không có gì lạ cả.”

Ninh Như Hải rất hào hứng: “Nghĩa là không liên quan gì đến Tương Nhi và Bình Nhi rồi?”

“Phụ thân, con đã bảo là con với Bình Nhi muội muội bị oan mà. Tất cả là Hương Nhi đặt điều nói láo thôi!” Tảng đá trong lòng Ninh Tương đã rơi xuống, còn đắc ý nhìn sang Ninh Uyên.

Nhưng những câu sau của quản gia lại làm tất cả ngẩn người.

“Chỉ là, nô tài tìm được một thứ trong Hà Tâm uyển của Tam phu nhân…” Ông ngập ngừng như muốn nói lại thôi, từ từ lấy một cái hộp gỗ lim thật dài từ tay hạ nhân đứng sau.

Khoảnh khắc thấy hộp gỗ kia, toàn thân Liễu thị run bắn, suýt nữa đã không đứng vững.

Thấy sự biến đổi của ả, Ninh Bình Nhi chợt căng thẳng theo. Lúc này, quản gia cũng run rấy mở hộp, lấy ra một con rối nhỏ bện bằng rơm.

Rối nọ dài khoảng nửa thước, có vẽ đủ cả mắt lẫn mũi, toàn thân bị cắm đầy ngân châm, giữa mặt còn dán một miếng giấy ghi ngày sinh tháng đẻ.

“Trời ạ! Đó là thuật yếm thắng*!” Ngay lập tức, đám di nương trong phòng hét ầm lên, hoảng sợ nhìn chăm chăm thứ trong tay quản gia. Còn Liễu thị thì hai mắt trợn trắng, run rẩy như sắp ngất đi!

*thuật yếm thắng (厌胜之术): là thuật dùng lời nguyền để khuất phục/trả thù một ai đó. Sau khi yếm thắng thì vận khí của cả gia đình sẽ biến đổi, nhẹ thì gia đình bất an, có người gặp nạn hoặc mắc vào kiện tụng, nặng thì mắc nhiều bệnh tật, gặp nạn hỏa hoạn, con cái phá phách, thậm chí gây phá sản, chết người. Chi tiết xem ở đây.

Sao ả lại quên mất là phòng mình có thứ này!

Ả chuẩn bị con rối trấn yểm này để hãm hại Ninh Uyên vào lúc tế tổ đêm nay. Vốn là định tranh thủ lúc mọi người tụ tập ăn uống tất niên, ít người ở hậu viện, để lén lút giấu nó vào Trúc Tuyên đường. Ai dè lại bị màn kịch của Ninh Tương và Ninh Bình Nhi giữ chân, nên ả mới chưa kịp động thủ. Giờ thì người ta phát hiện ra con rối rồi!

Trong nháy mắt đó, Liễu thị chỉ hận không thể bóp chết hai đứa con vô dụng này! Thành công thì ít mà thất bại thì nhiều! Không chỉ không lật đổ được Ninh Uyên, mà còn gây họa đến thân ả nữa!

Quản gia run rẩy dâng con rối rơm cho Ninh Như Hải, rồi không dám… nhìn mặt gã nữa. Ông đã sống ở Ninh phủ rất lâu, nên cũng rất hiểu tính tình của gã. Người xuất thân quân nhân như gã ghét nhất là mấy thứ cổ thuật thế này, huống gì… ngày sinh tháng đẻ dán trên đó, rõ ràng là của Thẩm thị!

Quả nhiên, Ninh Như Hải chỉ liếc qua con rối là đã run bắn cả người, ném thẳng nó vào mặt Liễu thị, phẫn nộ quát: “Độc phụ nhà ngươi!”

Tuy Liễu thị đã tránh, nhưng vẫn bị vài cây châm đâm trúng mặt, nhất thời máu me be bét. Nhưng ả không kịp than đau nữa, chỉ quỳ xuống đất rồi bò đến chân gã, ôm chân gã gào khóc không ngừng: “Lão gia! Thiếp không làm ra thứ kia, có người đang hãm hại thiếp! Xin lão gia đừng tin! Đừng tin mà!”

Nhưng Ninh Như Hải đã tức thật, sao mà nghe lọt lời Liễu thị nữa. Đúng là gã yêu thương Tam phu nhân xinh đẹp hơn hoa này thật, đúng là gã thích hai đứa con lanh lợi thông minh là Ninh Tương và Ninh Bình Nhi thật, nên thường ngày gã vẫn thiên vị họ một chút. Nhưng thế không có nghĩa, là họ có thể cưỡi lên đầu lão phu nhân!

Thẩm thị vẫn an vị cạnh Ninh Như Hải. Đương nhiên là bà cũng thấy ngày sinh tháng đẻ trên con rối kia, trong lòng cực kỳ tức giận. Nhưng bà là lão phu nhân của một nhà, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một tiểu thư quý tộc, sao có thể chửi ầm lên như Liễu thị? Vì thế, bà chỉ lạnh nhạt buông một câu:

“Thì ra tam tức phụ chướng mắt bà già này đến thế. Nếu ta có sai, thì cứ để ta châm trà nhận lỗi với ngươi là được, sao mà phải yểm bùa ta? Đúng là khó hiểu mà.”

“Lão phu nhân! Tức phụ bị oan uổng, bị oan uổng mà! Trước giờ con luôn tôn kính Người như thế, sao lại làm ra chuyện này được!” Liễu thị đã phát huy toàn bộ khả năng kêu khóc om sòm của mình. Ả biết – ả đã dính họa to rồi, nếu không tranh thủ cầu xin… thì cái tội yểm thuật lão phu nhân này thừa đủ làm ả vạn kiếp bất phục!

“Tôn kính ta?” Thẩm thị cười lạnh một tiếng, đột nhiên phỏng theo giọng Liễu thị, nói ra một câu làm ả á khẩu: “Bà ta không biết nghĩ à, tài sản trong phủ thì ít, người phải nuôi thì nhiều, hàng tháng chi nhiều hơn thu; nếu không có ta lao tâm lao lực thì bà ta cứ ở đó mà hít gió cho no! Cho ăn sung mặc sướng đã là tốt lắm rồi, còn dám lên mặt với ta!” – Tam tức phụ, nhưng chính ngươi đã nói vậy mà!”

Vậy mới bảo, trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Liễu thị bực tức nói như vậy trong phòng mình, thế mà lại bị người ngoài nghe được, còn tam sao thất bản truyền đến tai Thẩm thị nữa. Nhưng bà vẫn làm như không biết – một là vì Liễu thị vẫn được Ninh Như Hải cưng chiều, bà không muốn làm nhi tử mình không vui; mà hai là bà không muốn chấp vặt với tiểu bối, không thì mang tiếng mình không đức độ. Nhưng bà không ngờ – Liễu thị lại được đằng chân lân đằng đầu như thế, ngay cả thuật yếm thắng cũng dám dùng!

Bà không thể chịu nổi nữa!

Nghe mẫu thân nói thế, Ninh Như Hải lại càng tức giận. Tuy gã vẫn đối xử bất công với các con, nhưng cũng là một người con có hiếu – vị trí của thân nương luôn được gã đặt lên trước nhất. Biết Thẩm thị bị khi nhục như vậy, lửa giận gã chợt bùng lên, hận không thể tát Liễu thị thêm mấy phát nữa! Nhất thời, lòng thiên vị với Ninh Tương và Ninh Bình Nhi cũng giảm đi rất nhiều.

Thở hổn hển mấy hơi, gã quát to vào mặt Liễu thị: “Tiện nhân nhà ngươi! Đúng là độc địa như xà! Còn dám dùng yểm thuật với lão phu nhân! Chắc là bình thường ta cưng chiều ngươi quá rồi, làm ngươi không coi ai ra gì như thế!” Rồi hắn lại chỉ sang Ninh Tương và Ninh Bình Nhi, giọng điệu nghiêm khắc: “Có thân nương độc ác như thế nuôi dưỡng, các ngươi còn học được cái gì tốt à! Hẳn là Hương Nhi nói không sai đâu! Chuyện thạch tín này, nhất định là có can hệ đến các ngươi!”

“Phụ thân! Chúng con bị oan mà!” Ninh Tương đang muốn cãi, thì lại bị gã gạt phắt đi: “Oan hay không, không phải ngươi cứ nói mà được. Vi phụ sẽ điều tra cẩn thận. Quản gia, đưa chúng về phòng trước đi; trước khi tra xong mà chưa có ta đồng ý, thì cấm ai cho chúng ra khỏi cửa!”

Gã lần lượt chỉ tay vào Ninh Tương, Ninh Bình Nhi, Ninh Hương Nhi rồi đến Liễu thị: “Còn tiện nhân này! Nhốt vào từ đường, sắp xếp ma ma quản giáo thật tốt! Cẩn thận dạy nàng ta biết, như thế nào là tam tòng tứ đức!”

— Hết chương 19 —

<— Chương trước — Mục lục — Chương sau —>

13 thoughts on “[Thứ Tử] _ 019.

  1. Có ai để ý bạn Cảnh thế tử kjoong nhỉ :)) cả chương chẳng ló được câu nào, tội ẻm ghê cơ

    Like

  2. Tác phẩm này gần giống như “Thứ nữ hữu độc” nên những nhân vật phụ mà đóng vai ác kiểu này còn lâu lắm mới xuống đài nên cứ yên tâm mà theo dõi thôi :3. Không biết em thụ này có ác giống Vị Ương không? Coi mấy màn quỷ kế của Vị Ương bên kia xem xong tôi rùng mình cả ngày với em ấy =_=

    Liked by 1 person

      1. Ừ tôi ớn nhất là màn 2 anh chị nữ chính ngồi chơi cờ bàn luận nước đi lẫn xem tình hình thằng nhân vật phụ bị cả đám thú quần nó mần thịt ra sao :-S

        Liked by 1 person

  3. Xong 1 Liễu Thị rồi, sau này Ninh Uyên còn phải đối đầu với ai nữa đây? Lão cha hay mấy thê thiếp của lão đây =v=

    Liked by 1 person

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)