[Khí Tử] _ 041 + 042.

Khí Tử 

Thiệu Ly 

Thể loại: đần độn thiếu gia tra công x ẩn nhẫn người hầu thụ, thụ sủng công, hào môn thế gia, ngược luyến tàn tâm, hiện đại, 1×1, xE.

Biên dịch: Seven Oxox

041.

“Tôi thích điểm tâm ngọt.” Higashi xắt một miếng bánh, bỏ vào miệng, khóe môi cong lên ngọt ngào, tạo thành một nụ cười yếu ớt: “Cứ là đồ ngọt thì tôi sẽ thích. Nhất là chocolate, cảm giác nó chảy ra trong miệng… giống như vị của hạnh phúc đang tan ra vậy.”

“Lần đầu tôi nghe cậu nói đấy.” Bị cảm giác sung sướng của y lan sang, hắn cũng vui vẻ hơn nhiều, đương nhiên, một phần cũng là vì đây là lần đầu tiên y chịu mở lòng với hắn.

Hai người làm bạn cũng ổn mà, đúng không! Lần đầu tiên sau khi tách ra, hắn đã nghĩ như thế.

“Hồi còn nhỏ, tôi luôn dừng lại mỗi lần đi qua cửa hàng bánh ngọt. Loại bánh nào trong tủ kính trông cũng đẹp hết. Lúc nào cũng có một vài đứa trẻ đứng trước tủ, kéo tay cha mẹ, nói muốn mua cái này cái kia, rồi rất hạnh phúc khi được mua cho. Vì thế… lần nào ăn bánh tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, cảm giác như thật sự được cha mẹ cưng chiều vậy. Thật đấy.”

Higashi bình thản nói, nhìn qua không có gì khác thường, nhưng nụ cười nhạt nhẽo đó lại nói lên khát khao của y – một khát khao vô vọng đến cay đắng.

Đột nhiên, Kori chợt có xung động muốn đặt tất cả bánh ngọt trên thế giới này trước mặt y, để y không bao giờ… lộ ra biểu cảm đó nữa.

“Sao giờ cậu mới nói?” Khóe môi hắn giật giật, nhưng không cười nổi: “Mua hay tự làm cũng được, chẳng lẽ nhà Nishikori không cho cậu nổi một cái bánh ngọt chắc?”

Y không nhìn mặt hắn, hơi phật lòng: “Thôi xin đi, tôi phận ăn nhờ ở đậu đã đủ xấu hổ rồi, sao còn dám yêu cầu thêm cái gì chứ?”

“Nên cậu mới định nhẫn nhịn chịu đựng suốt mấy chục năm đấy ư?” Lòng hắn chợt đắng chát.

Ngay cả một miếng bánh ngọt cũng không dám đòi, vậy những thứ khác thì sao? Hắn luôn tự nhận nhà Nishikori đối xử với y không tệ, nhưng giờ mới thấy, hóa ra cũng chẳng tốt lành gì. Hắn chưa từng biết thứ gì y muốn, chứ đừng nói đến việc đặc biệt chuẩn bị cái gì vì y!

“Chịu đựng cái gì cơ.” Higashi cười nhạt: “Như anh nói đấy. Ngày không ăn bánh ngọt và ngày có ăn cũng chẳng khác gì nhau.”

Nhìn nụ cười thờ ơ đó, Kori vô thức nhớ về một sinh nhật nào đó của y. Asami – san và những người hầu lén chúc mừng y ở trong bếp, vừa khéo lại bị người bạn gái đương thời của hắn bắt gặp. Ả cố tình kiếm cớ gây sự, còn phá nát bánh sinh nhật của y – dù biết là ả sai, nhưng để trấn an người tình, hắn vẫn trách mắng y một trận. Giờ nhớ lại mới thấy, vẻ mặt Higashi khi đó không phải là khó chịu, mà là khổ sở — hình như y vẫn chưa kịp thổi nến…

Hắn đã vô tình cướp đoạt niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của y như thế đấy.

Bên khóe môi y có dính một mẩu chocolate. Trong mắt hắn, vệt nâu nhỏ vụn ấy như được phóng lên trăm lần. Hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghiêng người về phía trước, liếm nhẹ lên môi y…

Chưa đủ, còn lâu mới đủ! Đầu lưỡi cố gắng cạy mở khớp hàm y, thỏa thích liếm láp trong khoang miệng ấm nóng, cảm nhận vị đăng đắng ngọt ngào của chocolate…hóa ra, đây là hương vị của hạnh phúc sao?

Chợt hắn bị đẩy ra – y trừng mắt nhìn hắn, mặt tái đi vì giận.

“Tôi không thích thế. Nếu anh còn làm vậy nữa thì đừng có đến!”

“Hử?” Rõ ràng là hắn chỉ nghe được những gì mình muốn nghe: “Ý cậu là, chỉ cần tôi không làm thế nữa là có thể tự do đến sao?”

Higashi hơi giật mình, chẳng hiểu hắn rút ra được cái kết luận ấy ở đâu.

“Tôi biết là Higashi sẽ không thiên vị thằng nhãi Doumoto kia mà!” Kori cười đắc ý: “Hừ, nó có đồ cay, vậy tôi phải có cafe đấy nhé!” Cái vẻ tranh giành tình cảm kia đúng là không biết xấu hổ!
Vốn đã có thói quen bị đòi hỏi, nay một phút chần chừ lại quá đủ để bị người ta leo lên đầu.. Higashi không khỏi ủ rũ.

Thấy y khó chịu, cuối cùng hắn cũng tự biết thân biết phận hơn: “Tôi sẽ tự mang cafe và máy pha đến. Phòng bếp nhà cậu lớn vậy, tôi mượn chút được chứ?” Nói rồi, hắn lại thấy tủi thân: “Đồ cay của Raito cũng có phải do chính nó mua đâu! Kể cả nó có nhỏ thì cậu cũng không thể bất công đến thế được!” Càng tức, hắn càng chửi thầm cậu trong lòng.

042.

“Ở đây có cả máy xay và máy pha, anh không cần mang đến đâu..” Lời chưa dứt miệng, Higashi đã muốn ngắt lưỡi mình đi.

“Ôi, tôi biết cậu xót tôi mà!” Kori híp mắt cười như cáo.

“Nó có trong bộ đồ làm bếp, không phải là tôi tự chuẩn bị.” Y tức giận bảo.

“Ha ha~” Hắn chỉ cười không nói. Vô thanh thắng hữu thanh, càng chân lý càng không cần nói nhiều!

“Anh cũng mau về đi.” Y càng nghĩ càng bực mình, thẳng thắn ra lệnh đuổi khách.

Hắn mím mím môi: “Tôi vừa cãi nhau với Shou – kun, về nhà cũng chẳng có ai, buồn lắm.”

Chỉ là lời nói dối thuận miệng nói ra, nhưng biểu cảm cô đơn trên mặt hắn lại rất thật: “Tôi chỉ có thể tâm sự với cậu chuyện mất mặt này thôi. Cậu nỡ đuổi tôi đi à?”

Higashi nhìn hắn, không nói gì, đoạn đứng dậy cất chén rỗng trên bàn đi, vào phòng bếp, mang vài lon bia ra đặt trước mặt hắn.

“Không có đồ nhắm, uống chay tạm vậy.”

Lòng hắn cười thầm, một cảm giác ấm áp dần hiện lên rõ nét hơn – trước kia hắn cứ coi sự chăm sóc của y là đương nhiên, nay mới biết, có thể thấy mỗi một động tác, mỗi một câu nói của y là dễ chịu thế nào.

Kori bật mở một lon, uống một ngụm lớn rồi đưa nó cho y.

Y lắc đầu: “Tôi không uống. Cần một người thu dọn khi anh say mà.”

“Từng này bia thì sao tôi say được?” Hắn bật cười.

Y liếc hắn: “Say là do người, không phải do rượu.”

Lời này đã nhắc nhở hắn – làm hắn vội vã tỏ ra đau buồn, chán nản thở dài: “Đúng là mất mặt!”

Cuối cùng, Higashi vẫn nhận lấy lon bia, nói: “Tính tình của Shou – kun thế nào, anh là biết rõ nhất. Nhịn một chút không phải là xong hết đấy à?”

“Tôi đã nhịn đủ đường rồi, chỉ thiếu nước dâng cả cái nhà Nishikori lên cho em ấy thôi! Thằng nhóc này kiêu căng quá đỗi!” Kori bắt đầu tức thật.

Y cười cười: “Có kiêu cũng là do anh chiều mà nên. Bao dung người mình thích một chút cũng là chuyện thường.”

Thế cậu nuông chiều tôi như thế, cũng là vì thích tôi phải không? Ý nghĩ đó nảy ra trong đầu hắn, lại làm hắn giật mình, vội uống một ngụm bia lớn.

Không biết trong đầu hắn vừa diễn ra cái gì, y còn tưởng hắn nghĩ đến Shou nên mới buồn chán, liền khuyên nhủ: “Đừng uống vội thế!”

Nói rồi lại thấy có khi hắn đang mượn rượu giải sầu, nên cũng không xen vào nữa. Y bật TV lên – tuy không thể phân tán lực chú ý của hắn, nhưng dù gì cũng đỡ buồn phiền hơn.

“A! Là người này!” Kori đột nhiên kêu lên: “Là diễn viên giống cậu mà tôi bảo đấy!”

Nhìn người đàn ông đang ngấu nghiến ăn trên màn hình – khuôn mặt và dáng người của người nọ đúng là hơi giống y thật.

“Nhìn dáng ăn của người ta kìa, đấy mới là có phúc. Ăn thì lắm mà dáng vẫn đẹp, cậu xem cậu đi, sau này cũng ăn nhiều vào, đừng sợ béo!”

“Ai sợ béo chứ!” Y tức giận: “Ăn như thế mệt chết đi được, ăn một lần mà no ba ngày luôn!”

“Thế á? Tôi thấy người ta ăn ngon lắm mà?”
“Thế thì mới gọi là diễn viên.” Thấy hắn định uống thêm nữa, y vội cản lại, lại như nhớ ra cái gì: “Đó không phải là bạn diễn với Shou lần này sao?”

“Ừ. Nghe em ấy nói thì là tiền bối lớn trong nghề đấy; diễn, hát, khiêu vũ hay MC cũng đều làm được, lại còn có kim chủ chống lưng. Nhìn thế thôi, nhưng người đó đã gần bốn mươi rồi!”

Y ngạc nhiên, vì người nọ trông cùng lắm chỉ ba mươi thôi: “Sao lại thế được?”

“Bất ngờ đúng không.” Hắn cười cười: “Lúc đầu tôi cũng tưởng Shou – kun đùa tôi thôi. Người nọ mười chín tuổi xuất đạo. năm ngoái vừa kỷ niệm hai mươi năm trong nghề xong.”

“Hiếm khi anh lại nằm lòng lý lịch của một người xa lạ thế nhỉ.” Y cười nói.


Seven: Hem ai thấy đang bước vào thời kỳ ngược công dồi sao… Kori nó đã có ý thức truy thê rồi đấy… Thiệt hoang mang hết sức mà…

21 thoughts on “[Khí Tử] _ 041 + 042.

  1. editor đừng drop bộ này nha, lâu lắm rồi mình mới đọc được một bộ chất lượng như này, editor đừng bỏ nha

    Like

  2. Hình như cái lão diễn viên là cái lão mà thằng sou kia thích đúng ko. Mong cho lão kia ko yêu sou để ngc chết nó đi 😡😡

    Like

  3. Huhu tác giả không thể ngược chết con dân tôi đang thích bộ này chứ QAQ. Mong tác giả sẽ lấp hố :<

    Like

  4. Pingback: Autumn Fall
  5. Haizz… tôi còn muốn ngược thụ thêm, nó thú hơn ngược công nhiều ╭(╯ε╰)╮

    Like

      1. Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ cp phim Nghịch Tập. Tại mình thấy wordpress của bạn để bảy lần một đêm nên hỏi. Cũng cảm ơn bạn dịch truyện này nha. Biết truyện lâu rồi mà không thấy ai dịch hết toàn bộ. Mong bạn không drop.

        Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)