[Khí Tử] _ 039 + 040.

Khí Tử 

Thiệu Ly 

Thể loại: đần độn thiếu gia tra công x ẩn nhẫn người hầu thụ, hào môn thế gia, ngược luyến tàn tâm, hiện đại, 1×1, xE.

Biên dịch: Seven Oxox

039.

Không đợi Higashi nói gì, Kori đã tự động đi một vòng quanh nhà để xem xét. Căn nhà này không lớn không nhỏ, khoảng 50m2, để một người ở là vừa đủ rộng rãi. Trang thiết bị nội thất được sắp xếp rất chuẩn mực, gọn gàng mà không khô khan đơn điệu, lại rất có cảm giác nhẹ nhàng tao nhã của Higashi. Chẳng qua, mọi thứ lại chỉnh tề đến mức như không có người ở. Hắn cười thầm – ở một mình lại làm bộc lộ ra hết cái tính thích sạch sẽ quá đà của y đây.

Khi hắn vòng lại phòng khách thì đã thấy y đặt một chén trà lên bàn.

“Ở đây không có cafe mà anh thích, thì có trà Ô Long thôi.” Y thản nhiên nói.

“Không sao.” Tuy miệng nói vậy, nhưng lòng hắn vẫn hơi mất mát – người trước đây đã lấy hắn làm trung tâm thế giới, nay lại đối xử với hắn tùy tiện thế này…

Trà Ô Long rất thơm, nhưng vị lại rất nhạt, nên người quen uống vị đậm như Kori mà uống vào thì chẳng khác gì uống nước lã. Nhưng nghĩ đến trà này là do đích thân y pha, lại thấy nó ngọt ngào hơn hẳn – đúng là không uổng công đứng cửa chờ lâu vậy!

Higashi đi sắp xếp lại những thứ hắn mang đến. Cứ nghĩ hắn uống trà xong sẽ đi thôi, ai ngờ lúc y xong việc đi ra lại thấy hắn đang vắt chéo chân ngồi trên sô pha, xem TV đến là hào hứng.

Nghe tiếng y đến, hắn quay lại cười nói như đúng rồi: “Tôi đói ~”

“Anh không về ăn sao?” Ý đuổi khách đã rất rõ ràng.

“Không ngờ chờ cậu lại mất nhiều thời gian thế. Giờ tôi về ăn lại phiền đến Asami – san, mà dạo này chứng phong thấp của bà ấy lại tái phát đấy.” Hắn mở to mắt, nom đến là vô tội: “Nghe nói tôi đến đây, bà ấy liền đặc biệt hầm súp lê cho cậu, cậu mở cái túi đằng kia ra là thấy!”

Higashi đành phải gật đầu – nhớ đến người phụ nữ vẫn luôn dịu dàng với mình kia, sao y có thể nỡ để bà đêm hôm bận rộn chứ.

“Anh muốn ăn gì?” Y bất đắc dĩ hỏi.

“Cậu ăn gì tôi ăn nấy!” Hắn hào phóng đáp.

“Tôi không đói, không muốn ăn gì cả.” Y chớp chớp mắt, thực ra vẫn không cam lòng – hắn có thể tự về nhà ăn là tốt nhất!

Thấy y không nói gì, hắn lại cười cười nịnh nọt: “Không thì cứ làm đại đi, mì ăn liền cũng được.”

Vẻ nhịn nhục đến mức ấy của hắn làm y bật cười: “Thế thì ăn lẩu nhé. Tôi vừa mua kim chi Hàn Quốc, vừa khéo hợp khẩu vị của anh.”

“Dạ dày cậu đang yếu mà, sao lại ăn đồ cay?” Hắn lập tức nhăn mày lại.

Y hơi bất ngờ – không ngờ hắn lại để ý đến chuyện đó: “Không phải tôi ăn, mà là Raito. Hôm nay anh được hưởng sái thôi.”

Miệng hắn đắng ngắt – nơi Higashi ở không những không có cafe cho hắn, mà còn có thứ thằng nhóc kia thích ăn!

“Nó thường đến tìm cậu lắm hả?” Giọng hắn chua lòm.

“Ừ.” Higashi vừa chuẩn bị thức ăn vừa đáp: “Tuy cậu ấy không có kinh nghiệm, nhưng lại rất chăm chỉ, thường xuyên đến đây để nhờ tôi tư vấn. Có khi muộn quá còn ở lại qua đêm nữa.”

Thường xuyên đến? Thằng nhóc kia đúng là phấn đấu không ngừng! Nghe y khen cậu mà hắn căm tức – chỉ có loại người  EQ trì độn như Higashi mới tin là nó đến đây vì công việc thật!

“Cậu chắc chắn là nó đến đây vì việc công, rồi tiện thể ở lại ăn cơm hả?” Nể tình quan hệ mấy chục năm của chúng ta, nên tôi mới nhắc nhở cậu đấy!

“Đương nhiên rồi.” Y cười nói: “Ở nhà cậu ấy là đầu bếp năm sao đấy, nếu không cực chẳng đã thì sao cậu ấy phải làm khổ mình?”

“Là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi* đấy! Cậu có làm bánh bao trắng thì thằng nhãi kia cũng thấy ngon!” Hắn khó chịu lẩm bẩm.

Nhưng ở trong bếp, Higashi đã bắt đầu bận, cơ bản là chẳng nghe thấy hắn nói gì.

*色不迷人人自迷 (QT: Sắc bất mê nhân nhân tự mê): kiểu kiểu vậy…

040.

“Tí nữa nó đến à?” Kori cao giọng hỏi. Nếu Raito đến thật thì sao hắn nuốt trôi cơm được nữa.

“Không. Hôm qua tôi đã bảo cậu ấy đừng đến rồi.”

Higashi cứ nghĩ hôm nay mình sẽ bị hành hạ thảm lắm, nên mới bảo trước với Raito như vậy. Giờ nếu đã không có việc gì, thì nhiều người ăn sẽ vui hơn nhỉ…: “Kori, anh thử hỏi xem Raito có muốn đến không?”

“Aizz…” Tiếng kêu dài bất mãn, nửa phút sau, hắn bảo: “Nó bảo bận rồi, không đến được đâu.”

Đương nhiên là hắn không gọi thật. Lời kia là hắn phịa ra thôi – hắn đã quen thói ông chủ rồi, xưa nay luôn thích sao làm vậy, nghĩ ra một lời nói dối cho y đã là nhân đạo lắm rồi đấy.

Không gian và dụng cụ trong bếp được thiết kế riêng cho Higashi, nên một người khá cao như y đứng trong đó mà không chật chút nào, trái lại còn rất vừa vặn.

Động tác trong tay y liên tục không ngừng nghỉ, chuyển động lên xuống như nước chảy mây trôi, nhìn không hề có cảm giác vội vàng gì cả. Dáng vẻ khi chăm chú của y rất đẹp, đẹp đến mức dù là ở trong căn phòng trần tục thế này, thì vẫn nom rất là… thánh khiết.

Kori nhìn y đến sắp mù luôn rồi. Ăn đồ y nấu đã nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy y xuống bếp. Cảm nhận sự êm dịu điềm tĩnh tỏa ra tự nhiên từ người y, hắn chợt thấy thật thỏa mãn..

Nếu Shou là một ngọn lửa bừng bừng sức sống, thiêu trọn nhiệt huyết của hắn mỗi khi ở cùng; thì Higashi lại là một dòng nước ngầm âm thầm chảy, dịu dàng và bình tĩnh, tuy không đặc sắc gì, nhưng lại rất thoải mái.

Nhận ra mình lại vô thức so sánh hai người với nhau, chân mày hắn nhíu chặt lại.

“Sao thế? Không chờ nổi nữa à?”

Một tiếng cười khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, tiếp đó, một chén mì kim chi thập cẩm thật lớn được đặt xuống bàn.

“Hửm? Không phải lẩu sao?” Thấy Higashi đặt một đĩa cơm rang ở phía đối diện, hắn hỏi.

“Anh biết thừa là tôi không ăn cay được mà.” Y buồn cười nói.

Nhìn bát mì của mình, lại nhìn đĩa cơm của y, hắn oán giận bảo: “Mỗi người một phần thế này thì còn gì ngon nữa?” Đoạn lấy thìa ở bát mình xục vào đĩa của y.

“Này…!” Y không cản kịp, nhăn mày: “Anh làm thế sao tôi ăn được!”

“Tôi thích thì tôi làm thôi ~” Hắn đắc ý cười: “Thêm ít cay vào sẽ ăn ngon miệng hơn đấy. Nhìn xem, mới mấy ngày không gặp mà cậu đã gầy xọp đi rồi.”

Y trợn trắng mắt, hết cách rồi, đành phải trộn đĩa cơm của mình lên. Nhưng y vừa trộn xong, một cái thìa lớn lại xông tới, xúc một thìa cơm lớn đi.

“Sợ cậu không ăn cay nổi nên tôi mới ăn hộ đấy ~” Hắn híp mắt cười.

Y còn làm gì được nữa, khẽ thở dài một hơi, bất đắng dĩ lắc đầu.

Vẻ dung túng ấy của y làm lòng hắn vui vẻ, sung sướng ăn mỳ, thỉnh thoảng còn quang mình chính đại ké một miếng của đối phương.

Thảo nào thằng nhóc Raito kia lại hay đến thế. Được Higashi chiều thế này thì ai chẳng thích!

Ăn no rồi, Kori lại quen thói thiếu gia – để tất đấy cho y dọn.

Y đã không còn hy vọng gì về việc hắn về sớm nữa rồi, nhận mệnh đi thu dọn bát đĩa, rồi mang một ly nước ép hoa quả ra đặt trước mặt hắn.

Còn phần y là một chén trà Ô Long và một miếng bánh gato.

“Hử?” Hắn ngạc nhiên hỏi: “Đó cũng là thứ Raito thích à?”

“Không, là thứ tôi thích.” Y bật cười: “Sao? Tôi không thể mua gì đó cho mình hả?”

“À…” Hắn hơi bối rối: “Tôi không biết cậu thích bánh gato.” Đã sống với nhau lâu như thế, nhưng đúng là hắn… chưa từng để ý xem y thích cái gì.

11 thoughts on “[Khí Tử] _ 039 + 040.

  1. Pingback: Autumn Fall
  2. Cảm ơn chủ nhà nhiều vì đã chịu ôm bộ này. Đọc một lèo từ đầu đến chương 40 vì không thể dứt khỏi giọng văn của nàng, trong khi 8 tiếng nữa tui phải thi dồi. Ahuhu =))))))

    Like

  3. Ôi đm. Thằng này tra quá rồi. Thế éo nào thụ lại vẫn quay về với nó đc, thụ k có mắt hay k có não, hay k có cả 2. Ôi đm. Đọc ức chế vãi. Giờ thụ k bị ràng buộc r, sao k cầm chổi quét thằng công ra ngoài mẹ nó đi.

    Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s