[Khí Tử] _ 031.

Khí Tử 

Thiệu Ly 

Thể loại: đần độn thiếu gia tra công x ẩn nhẫn người hầu thụ, hào môn thế gia, ngược luyến tàn tâm, hiện đại, 1×1, xE.

Biên dịch: Seven Oxox

031.

Kori lập tức nhảy xuống hồ nâng Higashi dậy. Cảm nhận người trong lòng đã mất hết sức lực, chỉ không ngừng run rẩy, hắn liền bế bổng y lên. Mang người ra khỏi nước rồi mới thấy chỗ bất ổn – dường như người y đã không còn chút nhiệt độ nào, hơi thở thều thào như sắp biến mất.

“Higashi… Tỉnh, tỉnh dậy!” Hẵn vỗ mạnh lên mặt y, liên tục gọi.

Bị lay mạnh quá, y hơi hé mắt, thì thào bảo: “Đừng nói nữa… cho tôi ngủ một lúc…”

“Đừng! Cậu không thể ngủ được!” Hắn ôm y chạy nhanh vào phòng, lớn tiếng gọi: “Mời bác sĩ, mau mời bác sĩ! Mà thôi, mau chuẩn bị xe đi…!”

Lúc này Masahiko cũng thấy không ổn, vội chạy theo con trai: “Sao thế?”

Kori vừa vội vừa tức, gào ầm lên: “Cậu ấy đang bị thương đấy, sao mà chịu nổi ba hành hạ được? Phạt quỳ thì thôi đi, ai lại quỳ trong nước!”

Lúc này gã mới nhìn xuống đất thì thấy – dọc đường hai người họ đi, đã rải theo một vệt máu loãng.

“Phải giữ ấm trước đã. Mang nó vào phòng đi.”

Vừa rồi hắn cũng là hoảng quá nên mất bình tĩnh, nay nghe ba nói vậy, liền vội vã bế người vào phòng. Cởi áo Higashi ra thì thấy – vết thương vốn đã khô của y nay lại bị ngâm nước đến mủn ra, lộ ra thịt non màu hồng phấn, còn chảy máu loãng không ngừng.

Kori chửi thầm một tiếng – nước trong hồ vốn chẳng sạch sẽ gì, vết thương lại bị ngâm lâu như thế, nhất định sẽ bị nhiễm trùng! Cầm chai vodka người hầu đưa đến, hắn dốc một nửa vào miệng y rồi xát nửa còn lại lên lưng.

“A…!” Bị đau, Higashi khẽ rên lên một tiếng, cả người run lập cập.

Hắn đè người y lại, trấn an: “Nhịn một chút, sẽ hết đau nhanh thôi!”

Tay y nắm chặt lại, rồi lại buông lỏng ra, liên tục như thế. Tuy Higashi đã cố gắng hết sức để không kêu thành tiếng, nhưng nhìn đôi môi bị cắn đến bật máu và toàn thân run rẩy là có thể biết được… y đang đau đớn thế nào.

Khi đau đớn không chịu nổi, thường người ta sẽ kêu cha gọi mẹ, hoặc chửi trời chửi đất ầm lên – nhưng y chỉ kêu đúng một tiếng ban đầu, sau đó thì có cắn nát môi cũng không bật ra tiếng nào nữa.

Nhìn vẻ kìm nén của đối phương, Kori cũng không đành lòng, thì thầm vào tai y: “Đau thì cứ kêu ra ấy!”

Higashi hé mắt nhìn sang hắn: “Kêu to cho ai nghe?”

Ánh mắt kia không chứa bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí còn không có tiêu cự – hắn biết, y đã mất ý thức rồi. Câu nói vừa rồi cũng chỉ là phản xạ vô thức thôi, nhưng hắn lại nghĩ đến cảnh không người chăm sóc khi y bị thương nặng ở bệnh viện, chẳng hiểu sao… trong lòng lại nhói lên một cái.

Không phải là y không chịu nói, mà là biết rằng, dù có nói cũng chẳng ai quan tâm… Giống như một đứa trẻ chỉ gào khóc khi đứng trước mặt người lớn, nên dù có đau đớn thế nào, y cũng cố chịu đựng, sợ kêu ra lại chuốc lấy cười chê.

Một cảnh tượng mà trước đây chẳng tạo cho hắn cảm giác gì, nay lại đột nhiên làm hắn đau đớn.

Quản gia mang chăn đến rồi, hắn liền bọc y vào chăn, rồi không ngừng chà xát lên tay, chân, ngực và bụng – trừ phần eo ra là hắn không dám đụng vào. Một lúc sau, người Higashi cũng ấm lên được một chút.

Thấy mắt y mở hờ, con ngươi tuy vẫn lờ đờ nhưng đã hơi có tiêu cự, Kori lại nghĩ y đã tỉnh rồi: “Còn lạnh nữa không?”

Hình như hơi khó hiểu với khung cảnh trước mắt, y hỏi: “Vừa có chuyện gì à?”

“Cậu bị lạnh đến mức suýt bị sốc nhiệt!”

“À…” Y thều thào nói một tiếng, đoạn định nhắm mắt lại.

Hắn vội vỗ lên mặt y: “Đừng ngủ, đừng ngủ!”

Higashi ngoan ngoãn mở mắt, nhưng rõ ràng là phải cố gắng lắm mới mở mắt được, khó chịu đến mức cố giữ tỉnh táo cũng là một sự tra tấn.

Kori cũng không đành lòng, nhưng trường hợp này thực sự không thể cho y ngủ được. Thấy y sắp không chịu nổi, hắn liền ma sát thật mạnh lên lưng y, thậm chí là đụng vào phần thịt non mới nhú, làm y đau đến hơi tỉnh lại.

Tuy y không nói gì, nhưng đôi mắt hẹp dài đã ươn ướt nước mắt sinh lý, ánh mắt mơ mơ màng màng và đôi mày nhíu thật chặt, toàn thân run rẩy không ngừng mỗi khi hắn chà xát… Tất cả đều như đang lên án hành động dằn vặt của Kori.

Hắn không dám nhìn nữa, vội thì thầm vào tai y: “Đừng bỏ cuộc, tôi không cho cậu bỏ cuộc…!”

Higashi bật cười: “Sẽ không bỏ cuộc đâu, tôi không thể chết sớm hơn mẹ được, hơn nữa… tự do còn đang chờ tôi mà!”

Toàn thân hắn như bị điện giật.

Nãy giờ ôm y trong lòng, vuốt ve thân thể y, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ – cứ ôm y cả đời thế này cũng được, không bao giờ buông ra…

Hắn bị điên à! Sao lại nảy ra suy nghĩ buồn cười vậy!

Mà châm chọc nhất là, thứ người trong lòng hắn muốn nhất, lại là tự do… Một tự do không có hắn!


Seven: Mục tiêu hoàn trước Tết âm!

7 thoughts on “[Khí Tử] _ 031.

  1. Pingback: Autumn Fall

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s