[Nhất Văn Tiên] [Xuân 2015] _ 1.1.

Adekan_ch1_p001

1.1

Điền Mạn Địch và Tư Mã Cửu Long hẹn ba giờ chiều gặp nhau ở bến tàu. Hai người đều đến sớm, nhưng không nói gì với đối phương, chỉ yên lặng đứng đó hút thuốc.

Đến 2h45 thì chiếc cano mà hai người đã thuê trước đó cũng tới. Tư Mã Cửu Long nhảy lên thuyền trước rồi kéo Điền Mạn Địch lên, chờ hai người ổn định chỗ ngồi rồi, người lái thuyền cũng khởi động máy. Cánh quạt màu xanh khuấy lên một dải bọt trắng dài hướng thẳng về phía đảo Cá Mập.

Điền Mạn Địch đã làm quản lý cho Hoa Phường của Nghĩa Lý Hòa được ba năm, tính tình sát phạt quả quyết, chuyện gì đàn ông không dám làm hay không dám nhìn, cô đều có thể làm được. Vì vậy, cô rất được đại ca giang hồ là Mã Quý ưu ái, mới đây còn đính hôn với con trai thứ ba của ông ta là Mã Thành Công. Tư Mã Cửu Long là thủ hạ tâm phúc của cô, xuất thân là Hồng côn*, thường giúp cô thắng không ít trận ở chợ đen. Tuy gã tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại không ngu si chút nào – thường ngày ở Hoa Phường quen chơi gái hay chèn ép người, nhưng lần này dù không hiểu đến đảo Cá Mập làm gì, gã vẫn không dám chậm trễ, lên thuyền nửa ngày rồi cũng không buông lời cợt nhả nào.

*Hồng côn: chỉ những tay giang hồ cấp bậc cao (cũng gần như đại ca) trong giới xã hội đen ở Hồng Kông.

Hiếm lắm mới thấy gã im lặng thế này, cô liền hỏi: “Biết hôm nay tao đến đây làm gì không?”

Gã lắc đầu, cô lại hỏi: “Mày chắc chắn là không ai biết hôm nay mày đến đây cùng tao chứ?”

Trước cái nhìn nghi ngờ của cô, gã không còn cách nào khác ngoài việc thề với trời, thề cha chết mẹ què hay chết không toàn thây gì đó. Nghe những lời ngoan độc ấy, cuối cùng vẻ mặt cô cũng trầm tĩnh lại.

“Chuyện của Mã gia mày biết rồi chứ.”

Gã ậm ừ, kéo chặt áo khoác trên người lại.

— Hôm qua, đại ca của Nghĩa Lý Hòa – Mã Quý – đã chết.

Năm nay Mã Quý tròn sáu mươi lăm tuổi, đây đã là nhiệm kỳ thứ ba của ông ta. Hai lần trước là khi ông còn trẻ, đến lần bầu cử này, ông lại chiếm số phiếu cao nhất. Đây là chuyện chưa từng xảy ra là Nghĩa Lý Hòa, vì vậy, các bậc cha chú trong bang liền tự mình tổ chức một bữa tiệc nhậm chức cho ông – bao một nhà hàng hải sản nổi tiếng, uống rượu chè chén suốt ba ngày ba đêm. Chỉ ới một tiếng là hai phe hắc bạch đã tới hơn ba trăm người, đêm cuối cùng còn mời một ngôi sao ca nhạc đến góp vui – nhất thời, báo lớn báo nhỏ khắp Vân thành đều chỉ viết về bữa tiệc xa hoa này của Mã gia.

Mã Quý xuất thân nghèo túng – ba ông là ma cờ bạc, mẹ là gái làng chơi, từ nhỏ đã ăn không no ngủ không đủ, lớn lên nhìn nhỏ gầy đen đúa, đáng thương vô cùng. Cứ tưởng vào xã hội đen rồi sẽ chẳng ai muốn ông, nhưng ông cũng thông minh lanh lợi, chẳng hiểu sao lại gặp người sáng lập nên Nghĩa Lý Hòa – Liễu gia Liễu Tạp ở bãi đậu xe, kết cục là được người ta nhận làm con nuôi. Năm ông mười lăm tuổi, Liễu gia bỏ tiền túi đưa ông ra nước ngoài du học. Khi trở về rồi, ông làm trợ lý không công cho Bạch Lão Loan một năm, sau được thăng lên làm trợ lý chính thức, tiếp đến là một đường thăng lên như diều gặp gió, lên thẳng cái ghế ông trùm của hắc đạo trong hai nhiệm kỳ. Nếu không phải sau này ông chủ động thoái lui, nhường vị trí lại cho người khác rồi mang vợ con di dân sang Canada, thì có lẽ cái ghế ông trùm bằng gỗ tử đàn của Nghĩa Lý Hòa kia, kẻ khác đã tranh với ông đến người chết ta sống rồi. Sau khi thoái ẩn, ông ung dung tự tại sống cùng gia đình ở nước ngoài, mãi đến năm sáu mươi tuổi, đến cả cổ phần công ty trong tay cũng đã giao cho người khác. Nhưng đúng vào ngày cuối cùng của năm trước, một đêm sau khi người mới nhậm chức của Nghĩa Lý Hòa lên ngôi, các bậc cha chú trong bang đã phái người ngàn dặm xa xôi đến, cầu xin Mã Quý xuất đầu lộ diện, mà Điền Mạn Địch cũng đi cùng bọn họ. Lý do chỉ có một – nếu ông không ra tay, Nghĩa Lý Hòa sớm muộn gì cũng trở thành đồ chơi trong tay Thanh Bang!

Sau khi trở mặt với Nghĩa Lý Hòa vài chục năm, Thanh Bang đã sớm mục ruỗng, một chút sản nghiệp trôi nổi trên danh nghĩa cũng đã bị người trong tộc tranh giành đến nát bấy, chỉ còn lại hai võ quán mở cửa chiêu sinh, gắng gượng sống qua ngày. So với Nghĩa Lý Hòa đang như mặt trời ban trưa, Thanh Bang quả thực chật vật đến cực điểm,

Nhưng mới năm trước, Nghĩa Lý Hòa vừa thu nhận một người trẻ tuổi tên là Diệp Bặc. Hắn ta vốn chỉ là một tên du côn cắc ké, nhưng lá gan không hiểu sao lại rất lớn, chạy đến bến tàu Thái Lan mở ra một sòng bài dưới danh nghĩa của Nghĩa Lý Hòa. Thu hết tiền cược vào túi rồi, hắn lại đặt ra các cấp cược, đến cả phấn* cũng dùng, lôi kéo người khắp nơi đến tham gia. Tự tiện xông vào bến tàu nhà người khác thì thôi, hắn thậm chí còn chèn ép người của chính Nghĩa Lý Hòa! Nghe vậy, Mã Quý tức giận cực kỳ – từ thuở thành lập bang, Liễu gia đã có một quy định, làm gì thì làm, nhưng cấm có được đụng đến phấn!

*phấn (): heroin?

Các bậc cha chú nói đến hào hùng. Từ trước đến nay người Nghĩa Lý Hòa không động vào bạch phiến, có rất nhiều người đã đến khuyên hắn thu tay lại, nhưng hắn chẳng những không nghe, mà càng lúc càng làm càn hơn. Trong những người đã đến khuyên bảo hắn, có người bị hắn dùng tiền mua chuộc, có người bị cho phơi thây đầu đường, vợ con ly tán, cả nhà gặp nạn. Có thể nói, vì tiền mà Diệp Bặc đã táng tận lương tâm rồi.

Chớp mắt đã đến kỳ bầu ông trùm mới. Với thủ đoạn trong tay, cộng với việc trong bang không có ai đủ lực đối đầu lại với hắn, trong tay hắn liền có hơn nửa phiếu bầu. Cái ghế chủ tịch này, hắn gần như đã nắm chắc.

Điều đáng giận hơn là – Diệp Bặc thế mà lại là cháu ruột của Chu Anh Hùng ở Thanh Bang! Năm đó hai phe đại chiến, chính tay Liễu Tạp đã chặt đứt đầu Chu Anh Hùng, Chu gia chia năm xẻ bảy, Diệp Bặc từ khi sinh ra đã đi theo họ mẹ rồi.

Nghe chuyện Diệp Bặc đụng đến heroin, Mã Quý đã cực kỳ tức giận, nay biết được gốc gác của hắn, ông nhất thời giận dữ đến mất khống chế, lập tức quyết định trở về! Sau khi ông về, Điền Mạn Địch liền tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho ông, sau đó của sau đó nữa, Mã Quý lại tranh cử vị trí cao nhất của Nghĩa Lý Hòa ở Vân thành.

Dựa vào nhân mạch còn lưu lại từ trước và uy tín trong bang, ông dễ dàng trúng cử, Diệp Bặc kém một phiếu lại rớt đài. Nửa tháng sau, đông đi xuân đến, khi thời tiết đã ấm lại, Mã Quý lại chết ở ven hồ trong chính biệt thự của mình, mà tất cả người hầu trong nhà cũng không một ai thoát khỏi.

Đám tang của ông do một tay đứa con trai thứ ba – Mã Thành Công – chủ trì; còn vợ cả, con trai trưởng, con trai thứ và con gái trưởng của ông vẫn đang trên đường về.

“Nếu hôm đó Thành Công không đi ngân hàng có việc thì chắc cũng…” Giữa gió biển lồng lộng, Điền Mạn Địch đột nhiên nói, rồi tự châm cho mình một điếu thuốc. Tư Mã Cửu Long thở dài, thuận miệng an ủi một câu.

“Sáng nay luật sư gọi cho anh ấy, nói là Mã gia có để lại một bức di thư…” Cô dừng lại một chút, cố tìm từ chính xác: “Phải nói là lời nhắn thì đúng hơn. Ông ấy chỉ để lại đúng một câu — nếu ba gặp chuyện gì bất trắc, muốn cứu Nghĩa Lý Hòa, chỉ có thể đến đảo Cá Mập tìm cứu tinh.”

Tư Mã Cửu Long bừng tỉnh – hóa ra họ đến đây để tìm viện binh!

Điền Mạn Địch ném điếu thuốc còn non nửa vào biển, nhíu mi nói: “Không thể để Diệp Bặc đạt được mục đích! Chủ nhân của Nghĩa Lý Hòa tuyệt đối không thể là người của Thanh Bang được!”

Gã gật đầu liên tục. Kẻ Nghĩa Lý Hòa căm ghét nhất là Thanh Bang, lúc trước chẳng hiểu đứa nào mắt mù thu nhận Diệp Bặc làm đệ tử – nay hắn đã phát triển lớn mạnh, muốn cách chức hắn còn khó hơn lên trời.

“Chú à, sao người ta lại gọi đây là đảo Cá Mập? Chẳng lẽ vì quanh đây có quá nhiều cá mập chắc?” Thấy cano đang từ từ đến gần một hòn đảo nhỏ, Tư Mã Cửu Long không nhịn được hỏi người điều khiển thuyền. Người ta chẳng biết đáp lại ra sao – từ xưa đến nay, khách của ông chỉ đến đây để giao dịch mua bán, chứ bản thân đảo Cá Mập thì chẳng có phong cảnh nào đẹp cả. Nghe đồn ở đây từng có cá mập tấn công người, nên đừng nói là khách, mà chính những người như ông cũng luôn tránh nó được thì tránh, ông còn chưa bước chân lên nó lần nào.

Tư Mã Cửu Long đang định hỏi xem nhà hàng Trân Vị ở đâu, nghe ông đáp vậy thì đành từ bỏ ý định.

Khi thuyền cập bến thì đã là hoàng hôn. Mặt biển yên lặng, tuyệt không có bóng dáng một con cá mập nào, chỉ phản chiếu ánh nắng chiều lấp lóe. Tư Mã Cửu Long bảo chủ thuyền chờ ở đây rồi xuống thuyền cùng Điền Mạn Địch. Cô lấy hộp thuốc lá ra, rút ba điếu đưa cho gã: “Báo với tổ tiên một tiếng đã.”

Gã nhận lấy rồi, cô liền châm lửa cho gã, mình cũng làm tương tự, vái trời vái đất vái biển, nói: “Nếu tổ tiên Liễu gia dưới suối vàng có biết, xin hãy phù hộ em bảy Điền Mạn Địch sớm tìm được cứu tinh, sớm cứu được Nghĩa Lý Hòa khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này!”

Cầu nguyện xong, hai người liền cắm thuốc trên bờ cát, xoay người rời đi.

Tư Mã Cửu Long không biết mặt mũi nhà hàng Trân Vị* như thế nào hay nó ở đâu, nhưng chắc chắn là đồ ăn ở đó chẳng ngon như tên được – hừ, nếu ngon thật thì sao lại không ai biết nó thế? Gã và Điền Mạn Địch đã hỏi năm ngư dân, nhưng chẳng ai biết cái tên này cả. Hết cách, hai người đành phải vừa hỏi vừa mò đường, đi qua nửa ngọn núi, lại dọc theo ven biển hơn mười phút, cuối cùng mới tìm được đến nơi.

*Trân vị (珍味): Thức ăn ngon.

Bốn chữ “Nhà hàngn Trân Vị” được viết trên một tấm bảng nhựa cắm trước cửa khách sạn. Mặt tiền của nó rất rộng, nhưng trên nóc nhà lại có mấy lỗ thủng rất lớn, bên mái hiên còn có rất nhiều thùng nước đỏ và bình nhựa xanh xanh trắng trắng.

Một người phụ nữ bước ra từ khách sạn, thấy hai người đến thì vội vàng chạy tới, nắm vội lấy tay họ như thể sợ người chạy mất, ríu rít kêu: “Đến ăn phải không? Phải không? A a a, nhất định là vậy rồi!”

Tư Mã Cửu Long gượng cười, nhìn sang Điền Mạn Địch. Lúc này, cô đang nhìn người đánh cá dệt lưới ở đằng kia – da hắn ngăm đen, đầu đội mũ rơm, cánh tay để trần, trông chẳng có mấy lạng thịt. Cô lại nhìn sang người phụ nữ trước mặt mình – cô ta cũng đen đen như người đàn ông kia, răng trắng đến chói mắt, tóc khô vàng xơ xác, trét nhiều son môi và nước hoa đến độ phát nồng.

Điền Mạn Địch hắt xì một cái. Thế quái nào mà hai người lại bị người phụ nữ kéo vào khách sạn – ấn họ ngồi xuống ghế rồi, cô ta tất bật lau bàn lấy nước mời hai người, còn không ngừng lôi kéo Tư Mã Cửu Long ra ngoài: “Chị cứ thong thả nghỉ ngơi, để em với anh nhà ra ngoài chọn đồ ăn ạ. Chị thấy hải sâm thế nào? Hấp hay chiên? Hay là tôm he đi, vừa vặn nhà em mới có mẻ tôm he mới! Để em lấy hạt dưa cho chị trước nhé, chị thấy sao?”

Cô lịch sự đáp: “Tùy ý em.”

Cô nhìn quanh một vòng. Trong phòng có tổng cộng bốn cái bàn gỗ, mỗi bàn lại có bốn ghế dài, trông khá gọn gàng ngăn nắp. Sờ lên mặt bàn thì thấy một tầng bụi thật dày – chẳng biết đã bao lâu không ai đến đây rồi. Cô thong thả đến bên cửa sổ, hỏi người đang không ngừng tiến cử cho Tư Mã Cửu Long đủ loại tôm cua: “Ở đây chỉ có mình em thôi ư?”

Người phụ nữ thò đầu vào cửa sổ, tủm tỉm cười: “Không, còn có đầu bếp nữa. Đợi lát nữa làm đồ ăn cho hai người xong xuôi, em sẽ gọi anh ấy ra. Còn kia chính là bếp – bọn em sẽ làm ngay trước mặt hai người, đảm bảo đồ ăn tươi mới, một lạng cũng không thiếu!”

Cô nhìn sang – nơi gọi là bếp hóa ra chỉ là một cái bàn gỗ dài, phía dưới là một chồng than, bên cạnh là thớt gỗ và bếp lò. Sau bếp là một cái tủ lạnh và một tủ nhỏ, ở giữa là một cánh cửa.

Chọn đồ ăn xong xuôi, Tư Mã Cửu Long giúp người phụ nữ khuân thùng nhựa vào bếp. Chẳng mấy chốc sau, cô và một người đàn ông nữa đã tất bật làm lụng – người này rất đen, dáng người khỏe mạnh, tầm tầm bốn mươi tuổi, chỉ tiếc là khá lùn, chỉ cao xấp xỉ người phụ nữ.

Bốn người nhìn nhau, đều mỉm cười. Tư Mã Cửu Long uống một ngụm trà, quay sang nói nhỏ với Điền Mạn Địch: “Chị Mạn Địch à, chị nghĩ trong ba người này ai là người mình đang tìm? Thằng cha đánh cá bên ngoài vẫn chưa xuất hiện đấy.”

Cô mân mê chén trà. Từ góc nhìn của cô, vừa vặn có thể nhìn được người đánh cá kia. Hắn mới thay đổi tư thế, ngồi xổm quay lưng về phía nhà hàng, tiếp tục công việc trong tay. Ánh nắng chiều phủ lên cánh tay trần trụi của hắn, làm toàn thân hắn như đang tỏa sáng vậy.

Cô chưa mở miệng, làm Tư Mã Cửu Long vốn đang định nói cũng không nói nữa.

Đầu bếp đằng kia đang nhanh nhẹn xào rau, còn người phụ nữ thì giúp làm cá, chẳng mấy chốc đồ ăn của hai người đã được làm xong. Đĩa thức ăn cuối cùng là do đầu bếp mang tới, hắn cười hềnh hệch, miệng méo méo đưa cái đĩa ra. Lúc thấy hình xăm tượng trưng cho địa vị ông trùm xã hội đen trên cổ tay hắn, Tư Mã Cửu Long và Điền Mạn Địch khẽ liếc nhau Cô nói: “Vị đầu bếp này…”

Hắn khựng lại, nhìn cô vẻ khó hiểu, rồi ê ê a a gọi người phụ nữ đang xem báo lại. Cô ta liền chạy tới nhận tội thay: “Anh ấy bị câm điếc, không biết nói gì đâu, nếu đồ ăn bị mặn thì chị sẽ làm lại cho em một phần nữa.”

“Thức ăn ngon lắm, nhưng em chỉ muốn hỏi một chuyện… Hai người có quen ai họ Mã không?”

Người phụ nữ ra ký hiệu với đầu bếp một hồi, hắn lắc đầu, cô cũng lắc đầu. Tư Mã Cửu Long liền chỉ ra người đánh cá vẫn ngồi ngoài nãy giờ: “Vậy người kia thì sao? Hắn ta cũng là nhân viên của nhà hàng hả?”

“Ý anh là chồng em?” Cô ta tỏ ra thẹn thùng: “Anh ấy chuyên đánh cá, hải sản trong quán là một tay anh ấy đánh bắt ra đấy. Để em đi hỏi xem anh ấy có quen ai họ Mã không nhé.”

“Phiền em.” Nói rồi, Điền Mạn Địch gắp một miếng cá vào miệng – cá hấp chưa chín, tanh khỏi phải bàn, nhưng cô vẫn giữ phép lịch sự gắng nuốt xuống. Tư Mã Cửu Long thì không được như cô, lập tức phun thẳng miếng cá ra.

Nấu ăn xong rồi, đầu bếp cũng đi ra chỗ hai người kia, hoa tay múa chân loạn cả lên.

Gã nói: “Có hy vọng rồi.”


Seven: Chào mừng đến với hố mới =))))

Đây là món quà lớn nhất của tôi ở lần comeback này =)))

10 thoughts on “[Nhất Văn Tiên] [Xuân 2015] _ 1.1.

  1. Tui hy vọng BE nhà cô chỉ dừng lại ở hai chữ “rất muốn” o(=0=)o Đừng thực hiện được là tui hạnh phúc lắm rồi (≧ω≦) I’m sorry =))))))))

    Liked by 1 person

    1. Không cô ợ, bộ này ngược độc giả là chính, công thụ không ngược nhau đâu =))
      Theo lời bạn beta thì là: “Lúc đầu tôi nghĩ đây là văn não tàn thôi, ai ngờ đọc xong tôi thấy tôi mới chính là đứa não tàn” =))))

      Liked by 1 person

      1. ლ(¯ロ¯ლ) Thế là thế nào? Thím đừng dọa tui, thấy nguy hiểm quá hà (╥﹏╥)
        Nhưng mà HE không cô? Không HE là tui dứt áo ra đi luôn á (╥﹏╥)

        Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s