[Tranh Sủng] _ 16.

1936350_560061274169347_6732252933440503040_n

16. Ngang bướng.

Editor: Seven Oxox.

Beta: Xett.

Bữa tiệc mà Cổ Thần Hoán dẫn Thời Thiên tới là tiệc tẩy trần cho đứa con mới đi du học về của Nguyên gia Nguyên Thường Diệu. Vì Nguyên gia giàu nứt đố đổ vách, tài sản nhiều không để đâu cho hết, hơn nữa họ cũng rất có tiếng tăm trên thương giới, nên một bữa tiệc tẩy trần bình thường nay lại trở thành một buổi tụ tập của những thương nhân nổi tiếng.

Bữa tiệc được tổ chức trên một du thuyền xa hoa. Lúc này ở ngoài bến cảng, một dàn siêu xe đã đỗ tăm tắp, trên miệng lễ tân đều là những nụ cười tiêu chuẩn, thay phiên nhau tiếp đón khách tới.

Xe vừa vào cảng, Thời Thiên đã nhìn thấy con thuyền lấp lánh ánh sáng từ phía xa xa. Trời vẫn chưa tối hẳn, ánh sáng xa hoa phát ra từ con thuyền làm cậu hơi chói mắt.

Lần cuối cùng cậu đến một bữa tiệc như thế này là khi nào? Bốn năm đầu tắt mặt tối trôi qua đã rửa trôi rất nhiều hồi ức xa xỉ trong cậu, cậu đã cố hết sức để quên chúng đi, vì mỗi khi nhớ lại, cậu lại thấy nhức nhối không thôi – sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại thật giống như trời với đất vậy.

Kiên trì bốn năm, đắng chát thế nào cũng đã biến thành chết lặng. Thời Thiên đã hiểu – bình dân thì có sao, con chim công đã từng kiêu ngạo nay lại bị vặt hết lông cánh có xấu xí thì thế nào, cậu không còn quan tâm nữa.

Thoáng thấy sự bi thương trong mắt Thời Thiên, Cổ Thần Hoán cong môi, âm hiểm cười: “Đột nhiên thấy mình cách rất xa xã hội thượng lưu rồi, phải không?”

Biết mình không cẩn thận, cậu vội nhìn ra cửa sổ, thản nhiên nói: “Sao anh không mang tài xế theo? Nếu người ngoài thấy anh tự lái xe tới sẽ nghĩ rằng thân phận của anh chẳng ra sao, hơn nữa dù xe anh có xịn đến mấy, thì đứng giữa đám xe sang trọng này cũng chỉ là kim trong đáy bể thôi. Thu nhập từ một mình Ngôi Sao cũng là đủ cho anh mua một cái xe mấy trăm vạn cơ mà.”

“Người vì nhãn hiệu của một cái xe mà chủ động tiếp cận tôi cũng không đáng để tôi quan tâm.” Hắn mặt lạnh nhìn về phía trước: “Còn vì sao tôi tự lái xe ấy à – rất đơn giản, tự dưng có hứng thôi.”

Cậu không nói nữa, chỉ cau mày, miệng lẩm bẩm – đúng là thằng dở hơi.

Đến giờ cậu vẫn không hiểu rõ về gốc gác của Cổ Thần Hoán – cậu đã tra trên mạng, trong danh sách thương nhân ở thành phố K thậm chí còn không có tên hắn; thật chẳng hiểu hắn làm cái gì mà để cho kẻ như Vạn Quyết Lương cũng phải sợ mình.

Càng nghĩ, cậu càng thấy chỉ có một khả năng – Cổ Thần Hoán là xã hội đen. Chỉ có vậy, mới có thể làm mấy kẻ tai to mặt lớn vừa nghe tên hắn đã thấy sợ.

Tiếp tân mở cửa xe cho Cổ Thần Hoán. Xuống xe rồi, hắn còn rất lịch sự mà vòng sang cửa bên, mở cửa cho Thời Thiên. Cậu cũng rất phối hợp, tự nhiên vòng tay qua tay hắn, khuôn mặt anh tuấn vốn lạnh lùng thoắt cái lại nở nụ cười như gió xuân, dịu dàng nhìn sang hắn: “Thần Hoán, đi nào.”

Nói rồi, cậu quay ra nhìn thẳng về phía trước – nên cậu không thấy, khi cậu vừa dứt lời. đáy mắt vốn luôn bình tĩnh của hắn lại thoáng xao động.

“Cậu học rất nhanh.” Vững vàng đi bên cậu, hắn mỉm cười.

“Đó là sở trường của tôi.”

“Vậy sao? Thế thì tôi đã tìm đúng bạn nhảy rồi.”

Trên du thuyền, từ boong tàu đến khoang tiếp khách đều được trang trí rất xa hoa. Kéo tay Cổ Thần Hoán, Thời Thiên thong dong đi vào đám người – dù đã xa cách bốn năm, nhưng cậu vẫn rất thuần thục với những chuyện như thế này.

“Không phải là ông chủ Cổ đó sao? Hahaha, thật đúng là trùng hợp, trùng hợp!”

Người đầu tiên chào đón bọn họ là Vạn Quyết Lương – hơn hầu hết mọi người, gã biết rõ năng lực của Cổ Thần Hoán, đương nhiên là phải rào đón hơn một chút.

“Vạn đổng.” Hắn hờ hững đáp.

“Người này không phải là… Đêm đó…” Gã trợn mắt, tỏ vẻ khó mà tin được – dù đêm đó mặt Thời Thiên đã bị bôi cho đen nhẻm, nhưng đường nét khuôn mặt này, gã có thể dám chắc đó là cậu.

“Cậu ấy là người yêu của tôi.”

Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, không chỉ có Vạn Quyết Lương kinh ngạc, mà Thời Thiên cũng nghĩ là mình nghe nhầm – họ đã thương lượng từ trước, cậu sẽ là tình nhân của hắn, chứ không phải là người yêu.

Cái từ tình nhân này bao hàm cả nhục nhã và khinh bỉ, Thời Thiên cứ nghĩ đó sẽ là một cách để hắn làm nhục cậu trước mặt mọi người. Cậu đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi rồi, nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến, Cổ Thần Hoán lại…

Người yêu, chính là kiểu quang minh chính đại đó đấy. Với tính cách của hắn, hẳn là hắn sẽ không bảo vệ cậu như thế chứ.

“Thế sao? Người yêu của ông chủ Cổ thực sự là phong độ tuấn tú đấy.” Vạn Quyết Lương không hổ là kẻ sõi đời, rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười nhiệt tình, khen ngợi Thời Thiên không hết lời. Nhưng lời khen đó đúng là sự thật, nhìn đáy mắt lập lòe của gã là biết ngay – trong mắt phần lớn đàn ông, Thời Thiên thực sự là một vật báu.

Gã đi rồi, cậu mặt lạnh nhìn sang hắn: “Cổ Thần Hoán, càng lúc tôi càng không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì.”

“Đừng nghĩ nhiều thế.” Hắn khẽ cười: “Con người luôn thay đổi, giờ tôi đã đạt được rất nhiều, không muốn so đo mấy chuyện lặt vặt trước kia nữa.”

“Lời này của anh… rất khó tin! Anh đã nói, cái nhìn của anh về tôi vẫn không thay đổi.”

“Tôi cũng đã nói, con người, luôn thay đổi.”

Nhìn thẳng vào mắt hắn, sắc mặt cậu hơi phức tạp: “Anh rất kỳ lạ.”

Thậm chí là — đáng sợ.

Trước khi buổi tiệc bắt đầu, Nguyên Thường Diệu lên tuyên bố vài câu xã giao, nhưng mọi người chỉ có hứng thú với đứa con vãn chưa lộ diện của ông.

Khách mời ai cũng rất tò mò về đứa con cưng đã đi du học sáu năm này của ông, nhưng ông lại nói – anh còn đang trên đường đến, rồi đi cạn rượu bồi tội với từng người một.

Người khác có thể không biết, nhưng bản thân Nguyên Thường Diệu lại rất rõ ràng – đứa con này của mình hoàn toàn là một thằng trời đánh! Trừ cụ ông đã mất ra, trên dưới Nguyên gia không một ai có thể quản nối nó! Ông muốn thông qua tiệc tẩy trần này để con mình có thể tìm được một người yêu hợp ý, là nam hay nữ đều được; chỉ cần người đó có thể bảo nó bớt phóng túng đi một chút, bảo ông quỳ xuống tạ ơn người đó cũng được!


Seven: Công 2 lên sàn muahahahahahah ~~~

6 thoughts on “[Tranh Sủng] _ 16.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)