14. 36 kế.
Editor: Seven Oxox.
Beta: Xett.
Sáng hôm sau, Thời Thiên đẩy cái tủ hôm qua mình đã cố gắng chèn trước cửa về chỗ cũ, rồi ra kiểm tra miếng băng dính dán trên cửa phòng trọ – thấy nó hoàn toàn không có gì khác lạ, cậu mới thở phào một hơi.
Điều này chứng tỏ rằng – tối qua cánh cửa không bị mở ra, hay nói cách khác, tối qua Cổ Thần Hoán không đến.
Thời Thiên chật vật quay về phòng ngủ, ngoác miệng ngáp lớn rồi nằm vật ra giường. Chuyện Cổ Thần Hoán đột ngột xuất hiện trong nhà mình hôm qua đã làm cậu mất ngủ cả đêm; mỗi khi nhắm mắt lại, cậu đều có cảm giác như người đàn ông đó đang đứng ngay đầu giường mình, u ám mà quỷ dị nhìn cậu chằm chằm.
Ngay lúc cậu sắp thiếp đi thì chuông cửa bỗng vang lên. Hết cách, cậu đành tâm không cam tình không nguyện đứng lên mở cửa, đi được nửa đường mới sực nhớ ra – cậu có nói chỗ ở của mình cho ai biết đâu? Hôm qua, Cổ Thần Hoán đến vì hắn đã điều tra cậu, nhưng trừ hắn ra, cậu không nghĩ ra ai đủ rảnh để đi làm việc đó.
Chẳng lẽ hắn lại tới?
Xuyên qua mắt mèo, cậu thấy – người tới không phải là hắn, mà là một thuộc hạ thân tín của hắn – Chu Khảm.
Dù bốn năm trước Chu Khảm đã từng làm bảo vệ của Thời gia, nhưng gã cũng chỉ là một trong vô số những bảo vệ khi đó, thành ra cậu không nhớ mặt gã cũng là chuyện thường. Hôm nay gã đến, cậu cũng chỉ biết gã là người tâm phúc nhất của Cổ Thần Hoán mà thôi.
Chu Khảm đến, nghĩa là Cổ Thần Hoán phái gã tới đây? Thời Thiên nhướn mày, mở cửa ra. Cậu và hắn đã ký hợp đồng với nhau, nghĩa là người đàn ông này không thể làm hại đến cậu nên cậu tuyệt không lo lắng.
Trong tay Chu Khảm là một túi giấy lớn, nhìn cái túi được trang trí tinh xảo thì chắc chắn vật bên trong cũng có giá trị xa xỉ. Thấy cậu mở cửa, gã liền ném thẳng cái túi vào ngực cậu, tựa như cầm nó thêm một giây thì gã sẽ không chịu nổi vậy. Bị ép nhận đồ, cậu cau mày, lạnh lùng hỏi: “Cái gì đây?”
“Đương nhiên là lễ phục mày phải mặc tối nay. Chẳng lẽ mày nghĩ anh Thần muốn dẫn một thằng rách rưới đi dự tiệc chắc?” Ỷ vào lợi thế chiều cao, gã hơi nâng cằm lên, trào phúng nhìn cậu, không hề che giấu sự ghét bỏ của mình.
Bất kỳ ai từng làm công cho Thời gia bốn năm trước đều nảy sinh cảm giác thù hằn với những người chủ của mình – trong mắt họ, toàn bộ người Thời gia đều tỏa ra khí chất cao ngạo và độc ác, chẳng khác nào là chủ nhân của đám nô lệ là họ vậy.
Nay Thời gia đã xuống dốc, cậu chủ nhỏ từng một thời được nâng như nâng trứng cũng đã trở thành giai cấp làm công ăn lương thấp kém nhất, có ai không muốn chế nhạo một phen?
Chu Khảm móc một hộp thuốc từ trong túi ra, tiện tay ném về phía cậu, giọng nói hầm hè như phun ra từ lỗ mũi: “Đây là thuốc mỡ anh Thần cho mày, bôi lên bên mặt bị đánh kia, có thể giảm sưng nhanh hơn một chút.” Nói đến đây, gã khoanh tay trước ngực, thản nhiên mỉa mai cười: “Thuốc này rất khó kiếm trên thị trường, anh Thần biết mày không mua nổi nên mới bảo tao mang đến đây. Cố mà giữ lấy, không chừng sau này sẽ dùng đến nhiều đấy.”
Thời Thiên không nói gì, sắc mặt bình tĩnh như hồ nước trong. Cậu cầm túi và hộp thuốc, lui về sau, động tác như thể sắp đóng cửa lại.
Bị thái độ không nóng không lạnh của cậu chọc giận, Chu Khảm vung tay giữ mạnh lấy cánh cửa sắp đóng lại, trừng mắt đe dọa cậu: “Thằng nhãi, tao cảnh cáo mày! Đừng trưng cái mặt cao sang ấy ra mà câu – dẫn anh Thần, bằng không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Đã theo Cổ Thần Hoán suốt bốn năm, cùng hắn xây dựng nên vương quốc của riêng mình, Chu Khảm tuy lỗ mãng nhưng lại tuyệt đối trung thành với hắn. Trong lòng gã và đám anh em cùng lứa, sự tồn tại của Cổ Thần Hoán giống như một vị thần vậy; lối xử sự quyết đoán của hắn khiến họ tâm phục khẩu phục. Chính vì vậy, gã nhất định sẽ không để ai ngáng chân vị thần của mình.
“Tôi câu – dẫn anh ta?”
Thời Thiên dở khóc dở cười. Trời ạ, trình độ ngu xuẩn của kẻ não hạt nho này thật đáng để cậu bội phục.
Con mắt nào của gã thấy cậu đang câu – dẫn Cổ Thần Hoán vậy? Rõ ràng là người đàn ông kia quấn lấy cậu trước!
Chu Khảm hếch mũi lên trời, hừ lạnh một tiếng: “Trước đây không lâu có một người mẫu nam nổi tiếng muốn câu dẫn lão đại. Thủ đoạn của nó cũng y như mày đấy, lạt mềm buộc chặt, khi anh Thần chủ động sờ mặt nó thì lại giả bộ thanh cao giãy nảy lên. Haha, đến khi anh Thần thật sự không để ý đến nó thì lại vẫy đuôi chạy tới, mày có biết kết cục của nó ra sao không?”
“Đầu tiên, tôi không phải là người đó.” Thời Thiên mặt không biểu tình gằn từng chữ một: “Thứ hai, mỗi câu tôi nói đều là chữ gì nghĩa nấy, anh không hiểu thì về xem lại IQ của anh đi. Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất – nếu Cổ Thần Hoán sờ mặt tôi, tôi sẽ không phí lời vô nghĩa, mà trực tiếp bẻ gãy tay anh ta luôn! Vì vậy, tôi hoàn toàn không có hứng thú với những gì anh đang nói!”
“Mày!” Chu Khảm tức đến nỗi lông mày giật giật: “Đừng cho là tao không biết mày đang nghĩ gì! Muốn bám theo anh Thần để quay về cuộc sống xa hoa như trước ư, tao nói cho mày biết, trai đẹp gái xinh muốn bò lên giường anh Thần còn nhiều lắm, mày không có cửa đâu!”
“Anh có súng không?” Cậu đột nhiên cắt lời gã, hỏi một câu chẳng liên quan.
Gã bị hỏi mà ngẩn ra: “Mày hỏi để làm gì?”
“Nếu anh cứ nhất định tin là tôi sẽ câu dẫn anh ta,” Cậu nhún vai, thản nhiên nói: “Vậy bắn một phát vào đầu tôi đi. Tôi chết, mọi việc đều xong, phải không?”
“Cái…” Gã hoàn toàn ngây ngốc.
“Sao? Không có mệnh lệnh của Cổ Thần Hoán, anh không dám, phải không?” Cậu nhướn mày, cười lạnh một tiếng: “Người thông minh không nói nhiều, tôi khuyên anh mau trở về đi. Ở đây uy hiếp tôi không bằng về khuyên Cổ đại ca của anh rằng – tôi, Thời Thiên, sẽ đặt bẫy anh ta đấy, ba mươi sáu kế có lạt mềm buộc chặt, bảo anh ta cẩn thận một chút, đừng để bị lừa.”
“Mày!”
“Được rồi, tôi muốn mặc thử đồ xem có vừa không, nếu không vừa… còn phải nhờ Cổ đại ca đáng kính của anh đổi hộ tôi mà; không thì đêm nay tôi mặc hàng chợ đi dự tiệc thật đấy.”
Chu Khảm bị cậu nói tới trợn mắt há miệng, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng. Sầm một cái, cửa bị đóng lại.
Trong lòng Thời Thiên cười thầm – cái thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia muốn đọ miệng lưỡi với cậu ấy ư, đếch có mùa xuân ấy đâu! Nói xong đúng là sướng miệng thật đấy!
Đứng ngoài cửa, Chu Khảm đã tức đến độ giậm chân bình bịch, nhưng gã vẫn phải chuyển lời cuối cùng của lão đại cho thằng nhóc kia! Gã rống lớn vào cửa: “Sáu giờ tối nay anh Thần sẽ đến cái ổ chuột nhà mày! Cmn mày mà dám để anh Thần chờ, anh em tao sẽ đập nát cái chòi rách này!” Nói rồi, gã tức giận đá vào cửa, hung hăng bỏ đi.
Seven: Có ai còn nhớ câu chuyện này không ạ…. :”>
Buồn rồi. Lâu quá. Mần thôi có rồi lại vui. Ahjhj =))
Ráng lên a~~
LikeLiked by 1 person
Diếm lâu quá, chẳng còn ai nhớ đâu =))))
LikeLike
ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ
LikeLike