10. Nhất định phải gặp hắn!
Cổ Thần Hoán xuất thân là vệ sĩ, thân thể cường tráng là chuyện thường, nên cái tát này chẳng nhẹ nhàng gì. Thời Thiên nằm bất động trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, bên má bị hắn tát đã sưng vù lên.
Sự giận dữ và không cam lòng tràn đầy trong lồng ngực làm hắn hào hển thở, nắm chặt hai tay, trừng mắt nhìn người đã ngất đi dưới thân mình. Trong đầu hắn tràn ngập cái nhìn chán ghét và thanh âm miệt thị của cậu!
Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn kiểm soát tốt tâm trạng của mình, chưa bao giờ để lộ sự hung ác này trước mặt người khác. Có chết hắn cũng không ngờ – hôm nay hắn lại mất kiểm soát chỉ vì Thời Thiên!
Trong mắt người ngoài, Cổ Thần Hoán là một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa bí ẩn – hắn luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người, tựa như không ai có thể xé rách được lớp vỏ bình tĩnh đó. Không ai có thể có được dáng vẻ ung dung như Cổ Thần Hoán – hắn có tiền có quyền, cộng với nghiệp cũ là bảo vệ nên vẫn giữ thói quen sinh hoạt cứng nhắc, làm người ta càng khó để tìm được điểm yếu của hắn. Thế nhưng ai cũng hiểu – Cổ Thần Hoán hắn tuyệt đối không phải người họ nên chọc vào, hắn thậm chí còn đáng sợ hơn cả đại boss thuốc phiện đang ngồi đằng kia!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn hai MB vốn ngồi hai bên người hắn đã sợ đến trắng bệch cả mặt. Nghĩ rằng Thời Thiên đã bị tát chết rồi, họ liền im lặng nhích người ra xa, muốn cách xa con người đang bừng bừng sát khí này một chút.
Trong phòng chỉ còn tiếng nhạc xập xình. Ai ai cũng nín thở nhìn Cổ Thần Hoán, dường như đang áng chừng động tác tiếp theo của hắn.
Hắn đứng lên khỏi ghế salon, lạnh mặt sửa sang lại bộ quần áo đã bị Thời Thiên vò đến nhàu nhĩ. Khuôn mặt hắn lại lạnh lùng như xưa, không buồn liếc nhìn người đang nằm trên sô pha một cái, chỉ bình tĩnh nói: “Ngại quá, Vạn đổng, Trịnh tổng, đột nhiên tôi hơi mệt, sợ là không ở lại được nữa rồi.”
Khóe môi Vạn Quyết Lương giật giật, gượng cười: “Nếu cậu Cổ đã mệt thì tôi cũng không ép, để hôm sau vậy, để hôm sau.”
Cổ Thần Hoán bước ra cửa, hai người còn lại liền đi theo tiễn. Ra khỏi phòng, hắn đột nhiên dừng bước, nhưng không quay lại.
“Tôi hy vọng mình có thể tự tay xử lý người vừa xúc phạm tôi kia, mong Vạn đổng chấp nhận.”
Thấy tính tình hắn thường ngày cũng được nên Vạn Quyết Lương mới dám giỡn với hắn, nhưng giờ rõ ràng là hắn đang không vui, toàn thân tỏa ra khí lạnh thế kia, đương nhiên gã phải tỏ ra cung kính.
“Thằng nhãi kia chắc chắn sẽ nằm trong tay cậu.” Trán gã vã mồ hôi, nịnh nọt cười: “Chờ nó tỉnh, tôi nhất định sẽ không động vào một sợi tóc của nó.”
Vì lời nói của Cổ Thần Hoán mà gã cũng không dám chạm vào Thời Thiên, chỉ cho người mang cậu – vẫn đang hôn mê – vào phòng thay đồ, chờ cậu tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy, cậu chỉ thất thần ngồi trên ghế trong phòng nghỉ, sắc mặt tiều tụy, cầm túi đá chườm lên bên má sưng vù bỏng rát, hai mắt khép hờ nhìn xuống đất. Đầu óc đã tỉnh táo lại rồi, cậu bắt đầu hối hận – hối hận vì cái tát và lời nói với hắn khi không tỉnh táo kia.
Hối hận không phải vì sợ, mà là vì lo nghĩ đến cuộc sống sau này – chuỗi ngày bình yên của cậu có lẽ đã chấm dứt rồi!
Trước đây hắn đúng là hận cậu thật, nhưng ít nhất cũng không ép cậu quá đáng – bây giờ thì không. Cậu phiền toái vò đầu, chết tiệt, phải đích thân đến gặp hắn một lần thôi.
Thỉnh thoảng có người vào phòng lấy đồ hay MB vào makeup lại, nhưng tuyệt không ai dám đến gần cậu – họ thà đứng còn hơn phải ngồi chung một ghế với Thời Thiên.
Chuyện cậu đắc tội với khách lớn của Vạn Quyết Lương đã lan ra khắp bar – không ai biết đối phương là ai, nhưng nguyên việc xúc phạm đến khách quý của cậu đã đủ để người ta phải đứng cách cậu mười vạn tám nghìn dặm.
Vì Cổ Thần Hoán đã dặn nên Vạn Quyết Lương không làm gì cậu, dẫn đến quản lý cũng không bị vạ lây.
Gã ta tống cậu ra khỏi bar như tống cổ ôn dịch – ném cho cậu tiền lương một ngày, mà năm vạn đã hứa hẹn trước kia cũng biến thành năm trăm đồng dưới tên gọi “phí thuốc men”.
Thời Thiên không nói gì, bình tĩnh bước đi. Lúc bấy giờ đã hơn tám giờ tối, sắc trời đã mờ mịt. Cậu bắt một chiếc taxi đến Ngôi Sao.
Sản nghiệp của Cổ Thần Hoán rất rộng lớn, nhưng cậu chỉ biết mỗi Ngôi Sao, nên chỉ có thể đến đó tìm hắn.
Đau ngắn chẳng bằng đau dài, thôi thì dứt khoát một lần cho xong. Cậu kiêu ngạo, đồng thời cũng biết vị thế của mình bây giờ yếu ớt đến mức nào – bốn năm lăn lộn giữa đời đã dạy cho cậu biết thế nào là cá lớn nuốt cá bé. Từng là cậu ấm được cưng chiều thì sao? Tất cả những gì cậu làm trong bốn năm nay chỉ là cố gắng sống sót mà thôi.
Để tìm đường sống, thằn lằn có thể cắn đứt đuôi của mình. Thời Thiên cậu chẳng lẽ còn không bằng một loài súc sinh?
Trên xe, cậu gọi cho người quản gia đang chăm sóc Thời Việt Nam, nói rằng một tuần tới mình sẽ rất bận, e là không thể đến bệnh viện thăm ông được.
Đương nhiên cậu không thể để người thân duy nhất còn lại của mình biết con trai mình bị đánh thành đầu heo thế này.
Một tuần sau, có lẽ mặt cậu đã trở lại bình thường rồi chứ?
Seven: Vừa thi nốt môn cuối cùng, thật thoải mái quá ~
One thought on “[Tranh Sủng] _ 10.”