[Tra Công] _ 8.

nhung-dieu-cac-ong-bo-can-lam-khi-con-chao-doi-1

8.

Đường Kiều nhắm mắt lại. Anh không biết phải khuyên bảo Đào Phi thế nào.

Trước đây khi anh còn làm trong bệnh viện, không ít đồng nghiệp đã tranh luận về vấn đề này – một sinh mệnh không được chờ mong có được quyền đến với thế giới này không? Đứa bé trong bụng cô là vô tội, chẳng lẽ chỉ vì ba nó vô tình mà lại phải chết sao?

“Em hỏi cô, dù thái độ của Thẩm Mộ có thế nào thì cô vẫn quyết tâm sinh đứa bé này ra chứ?”

Đào Phi không trả lời, nhưng anh biết cô sẽ đáp ra sao. Kiếp trước, sau khi cô nói với Thẩm Mộ tin mình mang thai, hắn ngạc nhiên rồi không chút do dự bảo cô phá nó đi. Khi ấy, hắn vẫn còn là một sinh viên, hoàn toàn không có khả năng làm cha của một đứa trẻ, hơn nữa thân là con nhà giàu có, hắn biết sau này mình sẽ cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối rồi sinh ra một người thừa kế hoàn hảo – vậy nên, hắn tuyệt đối không cho phép đứa trẻ trong bụng Đào Phi được ra đời.

Thấy rõ sự vô tình của người mình yêu, cô cũng không níu kéo nữa, chỉ tuyệt đối không chịu phá bỏ thai nhi. Cuối cùng thì chuyện này cũng lọt đến tai cha mẹ Thẩm Mộ – mà đối với họ, đối phó một cô gái mang thai chẳng có gì là khó cả. Bọn họ giao chuyện này cho Đường Hoài Chương, bảo ông đi giải quyết mẹ con Đào Phi – đứa trẻ của cô là do tự tay ông lấy ra.

Từ đầu đến cuối, trong mắt cô vẫn có sự kiên định như thế: “Phải.”

“Cô đã thử nghĩ xem sau này con cô sẽ phải đối mặt với những gì chưa? Ba nó không thừa nhận nó, hơn nữa chưa chắc người nhà cô đã đón nhận. Bạn bè cô, rồi đồng nghiệp của cô sẽ nhìn nó như thế nào? Cô chắc là mình đủ khả năng để không nuôi dạy nó thành một thằng cặn bã như cha nó chứ?”

Mặt Đào Phi tái nhợt: “Cô, cô không biết… Cô chỉ biết, nó là đứa trẻ của cô và Thẩm Mộ, cô sẽ không để nó chết!”

“Em không hiểu.” Đường Kiều lạnh lùng nói: “Biết trước nó sẽ không được hạnh phúc rồi mà cô còn cố làm gì?”

“Cô sẽ cố hết sức!”

Anh im lặng một lúc rồi thở dài: “Nếu cô đã quyết định rồi thì em không có tư cách để nói gì thêm nữa. Nhưng mà, nếu cô muốn giữ được con mình thì tốt nhất là đừng nói về sự tồn tại của nó với Thẩm Mộ. Mà tốt nhất là đừng nói cho người khác biết cha đứa trẻ là ai.”

“Vì sao!” Cô hoảng sợ: “Tiểu Mộ, Tiểu Mộ là cha của con cô mà!”

“Thế thì sao? Người duy nhất mong chờ con cô ra đời chỉ có mình cô mà thôi.”

Bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô không ngừng run rẩy: “Cô không tin… Tiểu Mộ sẽ không vô tình như thế đâu…”

Anh mỉa mai cười: “Cô không tin em thì hẳn là phải tin vào tai mình chứ.”

Cô ngẩng phắt lên: “Ý em là sao?!”

“Cách đây không lâu, em mới gọi điện thoại cho Thẩm Mộ. Đây là bản ghi âm cuộc nói chuyện đó.” Anh đưa tai nghe cho cô: “Cô có thể nghe một chút.”

Vội vàng đón lấy tai nghe, cô cẩn thận đặt nó lên tai. Đột nhiên không đành lòng thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cô, anh yên lặng đứng lên, rời khỏi phòng.

Đường Kiều ở phòng khách uống xong một ly trà thì Đào Phi bước ra. Nhìn cô như mất hồn mất vía, đôi mắt to tròn vốn tràn ngập ánh nước nay lại đờ đẫn vô vọng, dường như chỉ đứng im một chỗ thôi cũng đã tiêu hao hết sức lực của cô.

Anh vội đỡ lấy cô. Nắm chặt lấy tay anh, cô thất thần lẩm bẩm: “Đường Kiều… chuyện đó là thật sao?”

Anh không chút do dự gật đầu – bây giờ mà cho cô thêm hy vọng chẳng khác nào hại chết cô: “Ba em là bác sĩ tư nhân của Thẩm gia. Mười mấy năm qua, ba đã phá thai cho biết bao nhiêu phụ nữ từng là tình nhân của ba anh ta. Những người phụ nữ ấy từng mơ tưởng dùng đứa con để moi móc một phần tài sản của Thẩm gia, nhưng kết cục của họ thì sao? Sinh ra trong gia đình như thế, nhất định Thẩm Mộ sẽ chẳng hiền lành hơn ba mình đâu. Em biết dù có khuyên thế nào cô cũng sẽ không đổi ý, nhưng nếu cô thực sự muốn con mình bình an ra đời thì tốt nhất là đừng để người Thẩm gia biết đến sự tồn tại của nó.”

Đào Phi gật nhẹ: “Cô hiểu rồi, cảm ơn em. Cô đi trước đây.”

“Để em tiễn cô.”

Tiễn Đào Phi ra cửa, anh gọi một chiếc taxi cho cô. Khi cô mở cửa xe, anh vẫn không nhịn được hỏi: “Cô, sinh con vì hạng cặn bã như thế, cô thấy đáng giá sao?”

Cô yếu ớt mỉm cười: “Cô không sinh vì hắn, mà là vì chính mình.”

Đường Kiều không hiểu. Có đứa bé này rồi, cuộc sống của Đào Phi sẽ càng thêm chật vật – anh không tưởng tượng nổi cảnh một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu, vừa tốt nghiệp đại học xong sẽ một mình nuôi dưỡng một đứa trẻ như thế nào. Nhưng anh không hỏi thêm nữa, chỉ im lặng nhìn chiếc taxi dần dần đi xa.

Sau đó, Đào Phi không tìm đến Đường Kiều nữa. Cô vẫn cố gắng làm việc như thường, thậm chí còn có phần hơn xưa. Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn mua không ít đồ bổ cho phụ nữ có thai rồi đưa đến nhà cô vào cuối tuần.

Đào Phi ở trọ cùng hai cô giáo trường khác. Phòng trọ tuy nhỏ, nhưng cái gì cần có thì cũng đủ cả. Thấy Đường Kiều đến, cô ngạc nhiên: “Đây… đều là đồ đắt tiền, cô không nhận được đâu!”

Anh thản nhiên nói: “Em có tặng cô đâu, là tặng anh bạn nhỏ mà.”

Nhưng cô vẫn do dự: “Em vẫn là học sinh…”

Anh nháy mắt trêu chọc: “Thực ra thì em là một bác sĩ đấy ~”

Thấy vẻ mặt giả bộ nghiêm túc của anh, cô không nhịn được bật cười: “Cảm ơn em!”

Trong phòng khá bừa bộn, trên đất là không ít thùng để quần áo. Anh hỏi: “Cô định chuyển nhà ạ?”

“Ừ.” Cô vuốt ve bụng mình: “Bụng cô càng ngày càng lớn, bạn cùng phòng sẽ sớm nhận ra cô đang mang thai thôi.”

Đường Kiều muốn nói lại thôi. Xã hội bây giờ vẫn chưa cởi mở như 10 năm sau – một cô gái trẻ như Đào Phi chưa chồng mà chửa, lại không thể nói với người ta rằng bố đứa bé là ai, dù là ở thành phố lớn như thành phố S thì vẫn sẽ không thiếu người chỉ trỏ bàn tán. Hơn nữa, cô còn là một giáo viên, trường học sẽ cho phép một “tấm gương xấu” như thế này tiếp tục dạy dỗ học sinh chứ?

Rõ ràng là Đào Phi cũng đã nghĩ đến những chuyện này, nên mới đệ đơn từ chức, một tháng sau sẽ chính thức rời khỏi trường.

“Cô định đi đâu?”

Cô thản nhiên mỉm cười: “Còn đi đâu được nữa? Sinh con xong, cô định về nhà mẹ đẻ.”

“Không phải cô nói ba mẹ cô khó mà tiếp thu được… chuyện này sao?”

“Nhưng họ là thân nhân duy nhất của mẹ con cô.”

Đường Kiều cảm thấy chua xót thay cho Đào Phi – nhưng thân là một người ngoài cuộc, anh chỉ có thể tôn trọng quyết định của cô.

“Tiếc thật, không thể dạy em hết cấp ba.” Cô nói: “Đường Kiều, em là một học trò thông minh, cô tin em có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất, có được tương lai rộng mở.”

“Em sẽ.” Anh khẽ mỉm cười.

Trải qua mấy tháng nỗ lực, rốt cục Đường Hoài Chương cũng an ổn ngồi xuống cái ghế Phó Viện trưởng. Nhân dịp ông mới lên chức nên tâm trạng rất tốt, Đường Kiều bèn nói chuyện của Đào Phi với ông – đương nhiên, anh chỉ nói là một cô giáo rất thân quen với mình vừa mới mang thai, có ý muốn được khám ở khoa sản bệnh viện. Hiếm khi ông nổi hứng nói đùa, bảo anh còn nhỏ thế mà đã biết đi cửa sau, nhưng cuối cũng vẫn vui vẻ đồng ý.

Được Đường Kiều bảo trợ, Đào Phi được khám định kỳ rất cẩn thận – có mơ cô cũng không ngờ sẽ có ngày mình được khám ở bệnh viện tốt nhất thành phố này. Cô thực lòng biết ơn anh – thậm chí đã có lúc cô quên đi anh mới chỉ là một “học sinh trung học” mà coi anh như một người lớn để ỷ lại vậy.

Một tháng sau, Đào Phi từ chức, rời khỏi trường học. Cô thuê một phòng trọ, ở một mình chờ đến ngày sinh. Trước giờ cô vẫn gửi phần lớn thu nhập của mình về cho cha mẹ, nhưng từ khi cô có đứa bé thì không – điều này làm cha mẹ cô rất bực mình, đã mấy lần gọi lên giục cô gửi tiền về nhà. Cô quả quyết từ chối – cô bây giờ vốn đã không tích nhiều tiền, còn phải để dành cho đứa trẻ sắp ra đời nữa chứ.

Trừ Đường Kiều thỉnh thoảng tới thăm thì Đào Phi rất ít khi gặp người ngoài. Mỗi lần tới, anh đều mang theo rất nhiều đồ này nọ, khi thấy cô tỏ ý không thể nhận thì chỉ tùy tiện nói: “Mấy thứ này nhà em có nhiều lắm, cô không cần phải lo đâu. Cô không lấy thì em đành phải vứt đi thôi.”

Anh đã nói thế, cô còn biết từ chối thế nào. Để đáp lại, cô thường dạy thêm cho anh – dù trong lòng cô biết rõ anh đã thông thuộc tiếng Anh tựa như tiếng mẹ đẻ rồi.

Ngày sinh dự tính là cuối năm. Đào Phi mua không ít len, mỗi ngày đều đan đủ loại áo mũ cho cục cưng sắp ra đời. Nhìn nét cười chân thành và dịu dàng trên mặt cô, chẳng hiểu sao Đường Kiều lại nhớ tới người mẹ đã qua đời nhiều năm của mình.

Có phải mỗi người phụ nữ khi sắp làm mẹ đều đẹp như thế không?

Ngày đó, Đường Kiều đến bệnh viện đưa cơm cho Đường Hoài Chương, tình cờ gặp Đào Phi cũng mới đến để kiểm tra. Anh khá quen thuộc với bác sĩ chủ trị cho cô – kiếp trước anh từng làm thực tập sinh dưới tay ông, biết ông rất có thực lực nên mới tin tưởng để gửi gắm cô.

Anh mỉm cười chào hỏi: “Cô ạ.”

“Đường Kiều?” Bụng cô đã hơi nhô lên, sắc mặt cũng tươi tắn hơn nhiều: “Sao em lại ở đây?”

“Em tới tìm ba. Cô mới kiểm tra xong ạ?”

Cô gật đầu.

Không ít bác sĩ ở bệnh viện biết mặt Đường Kiều, người trước mắt không là ngoại lệ: “Cháu là con trai của viện trưởng Đường sao?”

“Dạ.” Anh lễ phép đáp lại: “Cháu chào chú ạ.”

“Xin chào.” Bác sĩ cười cười: “Lên đại học chưa?”

“Cháu còn hai năm nữa.”

“Ừm, chắc là cháu cũng học y hả? Haha, viện trưởng Đường đúng là có một cậu con trai ngoan!”

Anh chỉ cười không nói.

“Cháu có muốn vào xem thử không?”

“Như vậy… có được không ạ?”

“Có gì mà không được, nào nào, coi như thực tập trước.” Ông lại hỏi Đào Phi: “Cô không ngại chứ?”

Cô cười: “Không đâu.”

Đợi Đào Phi thay đồ rồi nằm xuống giường, bác sĩ thoa một lớp kem lên bụng cô, vừa tiến hành siêu âm cho cô vừa giảng giải một ít thường thức cho Đường Kiều. Chẳng mấy chốc, khung cảnh bên trong bụng cô đã hiện lên màn hình.

“Vị trí thai nhi rất chuẩn, bé cưng trông cũng rất khỏe mạnh.”

Đường Kiều nhìn hình ảnh thai nhi mới thành hình chưa lâu – xem nào, có mũi, mắt với tay chân rồi, tiểu JJ cũng có luôn.

Đào Phi nhìn màn hình không chớp mắt, đôi mắt dịu dàng như nước.

“Cô.” Anh nói: “Cô muốn nghe tiếng tim bé đập không*?”

Hai mắt cô bừng sáng, quay sang hỏi bác sĩ: ‘”Được chứ?”

“Đương nhiên là được.” Ông nhấn một cái nút, tiếng tim đập vững vàng lập tức vang lên.

Thình thịch, thình thịch…

— Dường như đó là âm thanh đẹp nhất trên thế gian này.


*: Thai nhi 3 tháng là có tim thai rồi, chi tiết xem ở đây.

Seven: Chậc trước đây cứ tưởng 5 6 tháng mới có tim thai chớ TvT

Lần đầu gặp mặt a lần đầu gặp mặt ~~

31 thoughts on “[Tra Công] _ 8.

  1. Đào Phi cố lên, rồi mọi chuyện sẽ phải ổn thôi :3
    Haha, nói chứ cô phải sống tốt đến ngày làm mẹ chồng của bạn Đường Kiều chứ haha =)) Nói chứ nghĩ đến đoạn đó đã thấy buồn cười =))))))))))) Bạn công được bạn thụ nuôi từ lúc trong bụng mẹ còn giề =))

    Liked by 4 people

      1. mị nghĩ chủ nhà nên sửa lại cái thuộc tính dưỡng thành của truyện thành “nuôi chồng từ thuở bào thai” cho nó chuẩn ≧▽≦

        Like

  2. Đọc chương này, mình k cách nào khống chế được 1 suy nghĩ lập tức nảy lên trong đầu: thì ra Đường Kiều đã “soi hàng” của chồng từ khi còn ẻm trong bụng mẹ. =))))))))))))))))))

    Liked by 4 people

    1. Chẳng còn gì bí mật ở đây nữa =))))))

      Cơ mà bạn có bị chướng ngại gì về thân thế công không, tại mình gặp nhiều người bị vậy, chớ hiếm ai bình tĩnh chấp nhận như bạn lắm OvO

      Like

      1. “Kiểm hàng” từ sớm nó mới an tâm. =)))))))))

        Ý bạn nói là thân phận của công hay khoảng cách tuổi tác? Nếu là thân phận thì mình k có chướng ngại gì cả. Thẩm Mộ khốn nạn k có nghĩa là thằng bé cũng khốn nạn. Tính cách của đứa trẻ được quyết định phần lớn do môi trường và giáo dục thôi, nếu Đào Phi nuôi nấng nó 1 cách đàng hoàng (đừng để nó ngu dại như cô là được), cộng thêm Đường Kiều giúp đỡ thì biết đâu lại ra 1 “tuyết thế hảo công” ấy chứ, có làm sao đâu. Mang trong mình dòng máu của thằng khốn ấy đã là bi kịch rồi, sao phải ghét thằng nhỏ?

        Còn nếu về tuổi tác lại càng không, mình đọc nhiều truyện thụ hơn công mười mấy tuổi lắm, cho nên với mình k sao cả, quan trọng ở nhân cách của công thôi. 😀

        Liked by 4 people

        1. Và thằng nhỏ thực sự sẽ là một tuyệt thế hảo công =))

          Mọi người hay bị chướng ngại tuổi tác ấy. Đọc cmt của bạn thật ấm lòng quá, vì mình cũng thích công thụ cách xa tuổi nhau, niên hạ/ thượng đều được, con số hoàn hảo là 14. Đây là 15 thôi thì cũng được =)))

          Liked by 1 person

          1. Phải vậy chứ, thằng nhỏ đích xác là mầm non tốt. ^^ Mà vậy thì truyện này chắc nên có tên là: “Bàn về phương pháp làm thế nào để nuôi dạy con của tra công thành hảo công”. =))))))

            Với mình tuổi tác k quan trọng, nhưng nếu là niên hạ thì tốt nhất là đừng cách quá 20t, bằng k thụ chắc chắn sẽ “tinh tẫn nhân vong”, gãy thắt lưng mà đi sớm. =))))

            Liked by 1 person

            1. Chắc mình phải đổi tên truyện quá (tên tạm dịch ấy), chứ để nguyên Tra Công Chi Tử thế này, nhiều người thấy chữ “tra công” là chạy 8 ngàn dặm rồi TvT

              Liked by 1 person

              1. =)))

                Btw, ngọn gió nào đã đưa Gek đến nhà mình thế? Nói thật là, mình đã nghe đến Gek trong giới đam lâu rồi, cảm tưởng bạn như là 1 đại thần trong giới ấy, giờ đột nhiên được đại thần đến thăm nhà (lá), cảm tưởng đúng là “thụ sủng nhược kinh” :”>

                Liked by 1 person

              2. @.@
                @.@
                @.@

                Từ đâu mà bạn nghe được tên Gek thế? @@ Nhà Gek có vài bộ đam, ngâm giấm mấy năm chưa xong, hoàn đúng có 1 bộ, sao lại có cái danh “đại thần” được, này mới tới phiên Gek “thụ sủng nhược kinh” đây. =))))

                Là ngọn gió mang tên “Khí tử”. Mình đi tìm truyện có tag “thụ sủng công”, vòng vèo sao thấy truyện “Khí tử”, chạy nhiều nhà thì thấy toàn drop hết, lang thang nhà bạn thấy có nhiều truyện, edit tốt, tốc độ nhanh nên bay vô nhâm nhi. ^^~

                Like

              3. “Đại thần” với mình là dựa vào độ phủ sóng chứ không phải hoàn được nhiều hay ít bộ =))) Gek có 1 nhà chuyên để share raw đúng hơm, khá nhiều editor lấy raw ở nhà bạn, lúc edit truyện cũng đề nguồn raw, dẫn đến việc mình nghe tiếng bạn rất lâu trước khi gặp chính chủ =)))) Nhà mình cũng có 1 bộ lấy raw ở nhà bạn đó :”>

                À, là Khí Tử hửm, mình định hoàn xong Tra Công sẽ về lại với ẻm đấy, khiếp ngâm lâu quá rồi… TvT

                Like

              4. À, ra vậy. Tại xưa giờ mình thấy mấy bạn nổi tiếng toàn edit mượt với hoàn nhiều bộ thôi. =)))

                Nếu vậy thì cái danh “đại thần” này phải đưa về chính chủ là bạn của Gek mới đúng, đó mới đích thực là người đi tìm raw, chứ mình thì chỉ có việc tạo blog, cập nhật mục lục và trả lời cmt thôi. =)))

                Mình đọc sơ qua khúc cuối của “Khí tử” rồi, thụ có chút mùi “thánh mẫu”, cơ mà những thứ này k sao, chỉ duy nhất có 1 nhân vật mà độ gây khó chịu có thể sánh với Đào Phi: Shou-chan, thậm chí còn nhiều hơn. Ít ra thì Đường Kiều thương k nổi Đào Phi, chỉ giúp vì muốn bù đắp, trong khi cái bạn “có lẽ là đàn ông” Shou-chan kia thì mình thiệt hết nói nổi, vậy mà công cũng thương được tới cuối cùng thì phải công nhận là thật đáng “bái phục”.

                Mà nhân tiện, bạn đào nhiều hố quá, muốn lấp hết chắc cũng đuối chết luôn. :))))

                Like

              5. Đến cuối công trong Khí Tử vẫn thương Shou – chan í hả? Mình không nhớ đoạn này, chỉ ấn tượng là cuối cùng thụ vẫn không yêu công, chỉ là mệt tâm quá rồi với cả công quá nhây nên đành chấp nhận thôi. Có thể nói là truyện đó OE theo hướng HE =)))

                Nhiều người bảo thụ thánh mẫu các kiểu mà mình chả biết nói lại thế nào QAQ

                Hố ấy hả, mình cứ đào thôi, lấp bao giờ mệt thì nghỉ =)))

                Like

              6. Nói ra thì sợ xì poi nội dung, nếu em ngại (khụ khụ, xin lỗi giờ mới để ý tuổi của chủ nhà, lớn hơn tới gần chục tuổi mà bạn-mình hoài Gek hơi ngại, nên đổi xưng hô chút nha? ^^”) thì đọc xong cmt này rồi xóa đi ha, để tránh lộ kết cục. 😀

                Khúc cuối đại khái là Shou-chan ngu dại theo chân thằng idol nào của mình, kết quả bị r*pe te tua, gọi cho thụ tới đón, thụ tốt bụng đưa về chăm sóc rồi kêu công tới, thấy công dịu dàng với Shou-chan thì tưởng công còn yêu ẻm nên lẳng lặng nhường luôn. Sau này Shou nó biết công yêu thụ chứ k yêu nó thì bày trò hãm hại thụ, công biết sự thật cũng k trách gì nó, chỉ dịu dàng khuyên bảo, nói mình đã yêu thụ rồi, nó vẫn rất quan trọng với công, chỉ là thụ quan trọng nhất thôi. =”=

                Còn cái kết, là HE em à, 100% HE luôn, thụ yêu công nhưng vì “trừng phạt” lỗi lầm của công nên k nói, chờ chắc chừng mười mấy năm nữa, hết giận sẽ nói. =))))

                Thụ thánh mẫu nhưng Gek k ghét, chỉ ghét cái chuyện công vẫn cưng chiều nâng niu pháo hôi kiêm mặt đẹp mà não ngắn Shou-chan thôi.

                Công nhận em siêng, bộ nào cũng dài mà em ôm hết được, như Gek là chạy mất dép rồi. orz

                Liked by 1 person

              7. Khụ, em cũng không để ý tuổi của Gek nữa, hóa ra là… OvO

                Thực ra ở đầu truyện có đề cập đến việc Shou là người hiếm có làm công yêu đến thế rồi (trước khi công nhận ra là mình yêu thụ từ lâu), nên thế cũng hợp lý, công mà quay ngoắt 180 độ mới lạ…. Thôi thôi em chỉ muốn bênh vực cho cái sự ngu đần của công thôi =v=

                Không, ý em là em cứ ôm thôi chắc quái gì đã lấp hết được =))) Đào dễ lấp khó mà =)))

                Liked by 1 person

              8. Uhm, k phải Gek muốn thằng công quay ngoắt 180 độ, nhưng ít nhiều gì cũng phải trách cứ hay nổi giận chút chứ. Chính Shou nó đá công đi đu theo idol, suốt thời gian nó để công chờ, nó nhớ gì đến công k? Đến lúc thân tàn ma dại thì khóc lóc gọi cho thụ đón, thụ giúp nó thì nó lại quay ngược hại thụ, bịa đặt đủ điều, giả sử thằng công nó vẫn “ngu lâu khó đào tạo” thì chắc mẩm lại 1 phen ngược lên bờ xuống ruộng.

                Thằng đá mình hại người mình yêu nhất, cho dù nó từng là người mình yêu thì cũng ít nhiều giận hay tức chớ. Đằng này công k có, tác giả còn tả công rất dịu dàng, cưng chiều, k nỡ trách móc, k làm sao k thương dc, cảm giác tâm lý nhân vật k được chân thật lắm.

                Tốc độ của em nhanh, edit tốt, Gek nghĩ chắc em sẽ k bỏ hố đâu nhỉ? Mà thôi cứ từ từ lấp đi em, đường Sài Gòn còn bị đào lên đào xuống mà, ngại gì. =))))

                Like

              9. Bìm =))) Đến đoạn đấy em sẽ sử dụng siêu năng lực của editor để bóp méo bớt sự thật đi =))))

                Đó là câu hỏi tu từ hả Gek =)))) Giờ em lười hơn nhiều rồi, chứ hồi mới tách nhà cách đây nửa năm là ngày 1 chương thật đấy, có khi vài chương =))) Sau em bận hơn cả động lực giảm sút nên là….=)))

                Like

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)