[Tranh Sủng] _ 8.

12924613_488707031314927_1558195508381140527_n

8. Lăng mạ.

Nghe được thanh âm quen thuộc đó, Thời Thiên sửng sốt. Vô thức nhìn về phía phát ra giọng nói, cậu lập tức cứng đờ người! Người đang an nhàn ngồi trên sô pha, mỉm cười giả tạo nhìn chằm chằm vào cậu, còn ai khác ngoài Cổ Thần Hoán nữa?

Tay cậu nắm chặt lại, mạnh đến nỗi phát ra tiếng răng rắc.

Tại sao hắn lại ở đây?

Lần đối mặt với Cổ Thần Hoán ở Ngôi Sao lúc trước đã làm cậu sinh ra một tầng cảnh giác với người đàn ông này. Thời Thiên thừa nhận – khi đối diện với hắn, cậu sẽ vô thức cảm thấy bất an, không chỉ vì nghĩ mình đã miệt thị hắn vào bốn năm trước mà là vì cậu không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì – hồi trước cũng thế, nhưng khi ấy cậu không hơi đâu mà để ý chuyện này.

Cậu bất động đứng đó, nếu nơi đây đủ sáng thì mọi người sẽ thấy – sau giây phút kinh ngạc ban đầu, khuôn mặt cậu lập tức tràn đầy sự phẫn hận và không cam lòng, như một ngọn lửa nóng hừng hực phóng thẳng về phía Cổ Thần Hoán.

Không nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người họ, Vạn Quyết Lương chỉ cười khổ nhìn hắn: “Cậu Cổ không cần gắng gượng đâu, nếu cậu thích thì tôi sẽ bảo quản lý kêu người khác đến, tội gì phải ở cùng mặt hàng thế này?”

“Vạn đổng đừng khách sáo.” Cổ Thần Hoán hờ hững cười, thanh âm trầm thấp nhưng lại mang theo sự giễu cợt. Hắn nhếch môi cười nhìn Thời Thiên, nhẹ giọng thốt lên: “Tôi không kén ăn.”

Thấy Cổ Thần Hoán không để ý đến mình mà lại chú tâm vào một thằng xấu xí từ trên trời rơi xuống, hai thiếu niên đang ngồi cạnh hắn tỏ vẻ khó chịu. Một trong hai người liền tựa vào tay hắn, nhỏ giọng nũng nịu: “Ông chủ à, chúng ta uống rượu đi, đừng nhìn nó nữa ~”

Hắn quay lại, ánh nhìn sắc bén tựa như lưỡi dao lạnh lùng phóng thẳng vào y – chỉ một cái liếc mắt như vậy đã làm y cứng họng, sắc mặt trắng bệch, run rẩy buông tay hắn ra.

Nâng một ly rượu vang đưa lên mũi ngửi, không thấy Thời Thiên di chuyển, hắn cũng không sốt ruột, chỉ thong thả nói: “Tôi có cần nói cho cậu biết như thế nào là MB không?”

“Cậu Cổ gọi mày đến đấy! Điếc à?” Sợ hắn sẽ tức giận, Vạn Quyết Lương vội trừng mắt quát cậu: “Nhanh đi đi! Còn đần ra như thế nữa, cẩn thận tao lột da mày ra!”

Công việc làm ăn dù tốt đến mấy cũng phải sợ phần tử hắc đạo, mà Cổ Thần Hoán có thể được coi như xã hội đen trong xã hội đen, có gan đụng đến hắn ấy à, chỉ sợ chết thế nào cũng không biết đâu! Nhưng nếu có thể làm hắn vui thì đồng nghĩa với việc có được hậu thuẫn lớn – nên gã mời hắn đến địa bàn của mình hôm nay không đơn thuần chỉ là để chơi bời.

Đủ loại cảm giác không cam lòng và phẫn hận quay mòng mòng trong tâm trí Thời Thiên. Cậu thầm tính toán – cậu không thể bỏ đi, vì điều đó không chỉ có nghĩa là cậu mất việc, mà theo như cậu biết thì Vạn Quyết Lương là một kẻ nóng nảy lại bạo lực, hắn mà tức lên thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu. Tuy rằng việc cậu muốn làm bây giờ nhất là đạp cửa bỏ đi, nhưng làm gì cũng phải cân nhắc lợi hại trước đã…

“Được, ông chủ Cổ, em đến ngay đây.” Khóe môi cậu cong lên, mỉm cười bước tới. Cậu sẽ không ngu ngốc tin rằng người này gọi mình tới là để mua vui thật – lấy sự chán ghét của hắn dành cho cậu mà nói, có khi chạm vào cậu thôi là hắn đã thấy ghê tởm rồi.

Vậy vì sao hắn lại chỉ định cậu? Đương nhiên là để thấy bộ dáng chật vật của cậu!

Thời Thiên đến bên Cổ Thần Hoán, ngồi cách hắn chỉ một gang tay. Cậu ngồi rất thẳng, hai tay ngay ngắn đặt trên đùi, không nói lời nào, nhìn qua tựa như một pho tượng điêu khắc lạnh lùng mà trong trẻo – hoàn toàn lạc lõng trước không khí ngả ngớn của bàn rượu.

— Ông cha đã dạy – địch bất động thì ta bất động.

Mọi người bắt đầu rôm rả nói chuyện. Vạn Quyết Lương bàn bạc chuyện làm ăn cùng Trịnh Tề Sơn, còn Cổ Thần Hoán chỉ ngồi một bên, thỉnh thoảng chêm vào vài câu, sau đó là màn rượu chè ca hát.

Âm thanh trong phòng rất lớn, chỉ cần nói nhỏ một chút là người khác đã không nghe được đối phương đang nói gì.

Nhìn Thời Thiên mặt vô biểu cảm ngồi cạnh mình như một tảng đá, trong lòng hắn cười nhạt – đã bốn năm rồi mà sự kiêu ngạo ở người này dường như vẫn không giảm chút nào!

Cậu chủ của hắn vẫn độc ác và vô tình như thế, ngay cả lần đầu gặp lại sau bốn năm xa cách, cậu vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, tựa như đang nhìn vào một vật vô tri.

Rốt cục là cậu ta dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? Chẳng lẽ cậu ta cho rằng hắn sẽ bỏ qua dễ dàng như thế sao?

“Tôi thật không ngờ, chỉ 12 vạn đã ép được cậu làm MB.” Cổ Thần Hoán mở miệng, thanh âm trầm thấp mang theo giễu cợt: “Cậu Dương, tôi có thể hỏi cậu có tìm được nhiều khách không không?”

Trong lòng Thời Thiên cười nhạt – với trí thông minh của hắn, lý nào hắn lại không nhận ra đây là hiểu lầm chứ.

Chiêu đầu tiên là lăng mạ nhau sao? Được, tôi tiếp!

“Người có khẩu vị đặc biệt không dễ kiếm, nên Cổ Thần Hoán ngài là vị khách đầu tiên của tôi.” Cậu quay lại, nhún vai cười.

“12 vạn là đủ để cậu làm MB sao? Tôi thật đánh giá cậu cao quá rồi.” Hắn âm trầm cười: “Nói cũng phải, thân thể ngon lành do được nuông chiều từ bé này, không đi hầu hạ đàn ông thì đúng là phí!”


Seven: Nhân ngày quốc tế độc thân, hãy ngược nhau đến chết đi muahahahahaha~~~~

5 thoughts on “[Tranh Sủng] _ 8.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s