[Tranh Sủng] _ 2.

10568785_1048075888580413_8752262335908343606_n

2. Từ chức.

Bầu không khí kỳ quái đông lại hai ba giây – tuy không dài lắm nhưng đã quá đủ để trong lòng Thời Thiên trào lên vô số cảm xúc mà bao lâu nay cậu vẫn cố đè nén xuống. Cậu thầm cười nhạo bản thân – đồ vô dụng, có gì mà mày phải trốn tránh?

Điều gì phải tới cũng đã tới, không trốn được thì cố làm gì?

Thả lỏng bàn tay đang nắm chặt xe đẩy ra, Thời Thiên từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt âm hiểm sâu không thấy đáy của đối phương, thoải mái nhún vai nói: “Vậy sao? Tôi cũng nghĩ là Thời Thiên nghe hay hơn Dương Thiên nhiều.”

Cổ Thần Hoán không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười. Khóe môi hắn cong lên rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại như đang khiêu khích cậu.

Thời Thiên còn nhớ, bốn năm trước rất ít khi hắn nhìn thẳng cậu như thế này – đó là sự bất kính đối với chủ nhân. Cậu rất ghét cái nhìn phức tạp bám chặt vào mình ấy, chỉ khi cậu tát hắn một cái hắn mới chịu cúi đầu.

Thân hình Cổ Thần Hoán cao lớn cường tráng, khuôn mặt cũng anh tuấn không chê vào đâu được, đôi mắt nhỏ dài sắc sảo, mày kiếm chếch lên gần như chạm vào tóc mai – hắn còn rất trẻ, nhưng đã có sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành. Vì đã từng làm vệ sĩ nên cơ thể cân đối hoàn hảo của hắn là điều có thể hiểu được.

Bốn năm trước, Thời Thiên phải kiễng chân lên mới xấp xỉ cao bằng Cổ Thần Hoán. Bây giờ cậu đã cao hơn nhiều, nhưng hắn cũng vậy, thành ra cậu vẫn kém hắn nửa cái đầu, và vẫn phải ngước lên mới có thể nhìn thẳng vào hắn.

Không biết vì nhiệt độ trong kho quá thấp hay sao mà cậu thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh. Cậu hoàn toàn tin mình không hề sợ hắn, chỉ không hiểu vì sao dưới ánh nhìn chằm chằm ấy cậu lại thấy chột dạ – nụ cười kia của hắn rõ ràng mang đầy nguy hiểm! Khuôn mặt bình tĩnh đó rõ ràng có ý không tốt!

Thời Thiên nhìn thẳng vào người trước mắt, thản nhiên đối chọi với khí thế áp đảo của hắn, nhưng dần dần cậu lại vô thức tránh mắt đi – có thể vì áp lực ở đây càng lúc càng nặng nề. Cổ Thần Hoán buông quả vải trong tay ra, lần thứ hai săm soi cậu từ trên xuống dưới, nhưng lần này trong đôi mắt ấy lại tràn đầy sự xâm lược và cưỡng ép – chẳng qua cậu không thấy mà thôi.

Khác với tưởng tượng của cậu, hắn lại  không làm gì hơn thế nữa, chỉ bình tĩnh xoay đi, nói với quản lý đang đứng cạnh mình: “Ở đây cũng tạm được.” Rồi đi thẳng ra cửa kho, sau lưng là một đám người chạy theo.

Vừa ra cửa, Chu Khảm – cấp dưới đi theo Cổ Thần Hoán đã bốn năm nay lập tức giận dữ. Gã từng là bảo vệ của Thời gia nên đương nhiên biết cậu là ai: “Anh Thần, người đó…”

“Anh biết. Cứ về trước đã.” Hắn ngắt lời gã.

“Anh Thần, em không hiểu. Bốn năm qua anh dốc hết sức đi tìm cậu ta, nay tìm được rồi sao lại không phản ứng gì?”

Cổ Thần Hoán nhếch môi cười, dường như thấy chuyện cấp dưới hỏi rất thú vị: “Vậy mày nghĩ anh nên phản ứng thế nào?”

“Bắt cậu ta quỳ xuống, dập đầu xin lỗi anh!” Chu Khảm bất bình nói: “Bốn năm trước cậu ta đã đối xử với anh thế nào thì nay chúng ta đối xử lại như thế!”

Hắn nhướn mày: “Chỉ thế thôi?”

“Hả?” Chu Khảm ngẩn ra, không hiểu sờ sờ đầu mình.

“Mày nghĩ anh tìm nó bốn năm chỉ để làm như thế?” Hắn âm hiểm cười, giọng nói lạnh lẽo trầm xuống: “Vừa rồi mày có thấy ánh mắt nó nhìn anh không? Nó không những không sợ mà còn tỏ ra ngạo mạn! A, thật đúng là biết cách làm tao kinh ngạc.”

“Anh không thể nói trắng ra sao? Ha ha, em chẳng hiểu gì cả.”

“Rồi mày sẽ rõ thôi.”

Về đến phòng làm việc, Cổ Thần Hoán cho quản lý và nhân viên ở tầng đó lui xuống hết, chỉ để lại mấy người thân tín của mình.

“Điều tra nó cho tao, từ bốn năm trước khi nó biến mất khỏi tầm mắt tao cho đến bây giờ. Nó đi đâu, tiếp xúc với những ai, thậm chí là đã làm những gì, tra hết!”

“Vâng!”

Nhận được lệnh, mọi người lập tức tản đi làm việc. Cổ Thần Hoán thoải mái dựa vào ghế da, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn những hình ảnh lúc ở kho hàng. Ánh mắt Thời Thiên nhìn hắn làm hắn nhớ lại bốn năm trước, khi cậu chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng.

___ Cmn anh chỉ là con chó tôi nuôi thôi!

Thật thú vị! Thật cmn thú vị! Cổ Thần Hoán mở mắt, đột nhiên bật cười, sau đó cười không ngừng được.

Đây chắc chắn là khoảnh khắc vui sướng nhất của hắn trong suốt bốn năm qua!

Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên trong kho hàng, suýt chút nữa hắn đã mất khống chế. Trong nháy mắt đó, ngàn vạn cảm xúc cuộn trào lên dưới lớp vỏ lạnh lùng, cơ thể hắn như cỗ máy đã phủ bụi bao năm đột nhiên được tiếp điện, lập tức rùng mình khởi động, bụi bay tứ phía!

Bốn năm! Tròn bốn năm! Hắn đã tưởng tượng ra vô số khung cảnh khi hai người gặp lại, nhưng tuyệt không ngờ là lại bất ngờ thế này, khiến hắn chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Thời Thiên, người sống trong tháp ngà, ăn sung mặc sướng, cậu chủ cao cao tự đại – nay lại trở thành người làm thuê dưới tay hắn, vì vài đồng lẻ mỗi ngày mà bán mạng làm việc!

___ Cmn anh chỉ là con chó tôi nuôi thôi!

___ Hạng súc sinh!

Haha! Nay con chó của cậu đã trở về rồi, trở về để trả ơn cậu! Trả ơn đến chết!

Trong kho hàng.

Sau khi Cổ Thần Hoán đi, Thời Thiên vẫn ngồi co ro trong góc phòng, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm xuống đất, chẳng nói một lời.

Cậu chưa lạc quan đến độ nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho mình dễ dàng như thế. Chỉ bằng việc cậu không ra tiền đúng lúc, gián tiếp gây ra cái chết của mẹ hắn, cũng đã quá đủ để hắn hận cậu cả đời rồi!

Nhưng cậu không hiểu – rõ ràng hắn nhận ra cậu, nhưng sao lại bình tĩnh như thế? Hay hắn còn mưu ma chước quỷ đằng sau? Giờ hắn đã người có tiền có thế, hẳn không rảnh chơi trò đó với cậu đâu nhỉ.

Không biết Cổ Thần Hoán đang nghĩ cái gì nữa!

“Dương Thiên, sao vậy? Không phải chỉ nói với ông chủ vài câu thôi ư, sao mặt mũi lại tái nhợt thế này?” Quan Lĩnh khó hiểu nhìn nhìn, vươn tay áp lên trán cậu, ngờ vực hỏi: “Có nóng đâu?”

“Chắc là ngủ không đủ thôi.” Đẩy tay bạn tốt ra, cậu bất đắc dĩ nói: “Cậu biết quản lý đang ở đâu không?”

“Vừa thấy ông ấy đi từ phòng làm việc ra.” Y nghĩ một lúc: “Chắc bây giờ đang ở sảnh lớn.”

Nghe vậy Thời Thiên liền thở phào một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.

“Sắp có đợt hàng mới rồi mà, mày đi đâu đấy?” Quan Lĩnh hỏi với theo.

“Tìm quản lý.” Nhấc túi theo, cậu không quay lại, đáp: “Rồi từ chức!”

5 thoughts on “[Tranh Sủng] _ 2.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s