[Khí Tử] _ 23 + 24.

12821582_954686777942605_3902806637064347143_n

23.

Mở mắt ra, thấy khung cảnh trước mắt, Higashi ngỡ như mình đang mơ. Nhéo má người trước mắt một cái, thấy hắn “Á” một tiếng y mới thở phào: “Hóa ra đúng là mơ thật!”

“Người bị véo là tôi, đương nhiên là cậu không đau rồi.” Kori xoa xoa mặt mình – Higashi ra tay không nhẹ chút nào, làm hắn đau đến suýt khóc.

Nhưng cái người gây họa hết lần này đến lần khác kia lại cười đến là vui vẻ: “Tôi sợ đau nên mới nhéo anh chứ. Anh cũng đừng giả vờ nữa, Kori thật không đời nào chịu làm gối cho tôi đâu, hơn nữa nếu bị tôi véo thì hắn đã gào ầm lên rồi, chứ chẳng bình tĩnh nói chuyện với tôi thế này.”

Hừ, chưa tỉnh hẳn mà cũng đòi lên mặt dạy đời  – Kori vừa tức vừa buồn cười, muốn gọi y dậy nhưng lại không nỡ – chao ôi, nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng ấy đáng yêu chết đi được!

Hắn không nhịn được vươn tay chạm vào tóc y, nhưng lại bị hất ra ngay lập tức.

“Đừng chạm vào tôi, tôi không thích!” Trong giọng nói của y là sự chán ghét không hề che giấu.

Kori ngẩn người, thì ra — đến cả sự đụng chạm của hắn, y cũng không thể chấp nhận được.

Higashi nhìn ra sắc trời còn mờ mịt ngoài cửa sổ, nằm xuống lẩm bẩm: “Trời chưa sáng mà, ngủ thêm lúc nữa vậy.” Rồi cọ quậy tìm một tư thế thoải mái, không quên đấm đấm lên người hắn, oán giận: “Sao gối hôm nay lại cứng thế?”

Hắn dở khóc dở cười, nhìn xuống gương mặt đang ngủ say của y trong ngực mình, một cảm giác lỳ lạ bắt đầu lan tràn trong tim. Đúng là cảm xúc quyết định tất cả – hôm qua hắn còn thấy người này đáng ghét thế, hôm nay lại thấy y đáng yêu biết bao nhiêu; bị y mắng mà hắn không thấy khó chịu chút nào, trái lại, vì biết được suy nghĩ thực sự của y về mình mà lại…

Được rồi, bị mắng thì chẳng ai thích cả, nhưng thế còn đỡ hơn mấy lời giả tạo của y trước đây.

Không ngủ được nữa, Kori cứ nhìn y như thế, mãi đến khi đôi mắt kia mở ra lần nữa.

“Hơ?” Higashi vội ngồi dậy: “Sao anh lại ở đây?”

Biết lần này y tỉnh thật rồi, hắn cười nói: “Tối qua tôi đến tìm cậu, ai ngờ lại bị cậu coi như cái gối, ôm mãi không chịu buông ra đấy.” Hắn nói dối không chớp mắt – à mà không hẳn, vẫn có một nửa là thật mà.

Higashi hoàn toàn không nhớ chuyện này đã xảy ra, cũng không tin là nó sẽ xảy ra, chỉ tập trung vào mấy chữ đến tìm cậu: “Anh vẫn chưa thỏa mãn sao? Bây giờ làm thêm lần nữa nhé?”

Tuy đó là câu hỏi, nhưng tay y đã trườn lên người hắn, thuần thục xoa nắn nơi hắn nhạy cảm nhất.

Kori vội kéo tay y ra, trong lòng đắng ngắt. Tối qua người này còn nói mình rất không thích bị đụng chạm, ngay cả sờ một chút cũng không, mà hôm nay có thể mỉm cười khiêu khích hắn, vẻ mặt quyến rũ hoàn hảo không một khe hở…

Phải bị tổn thương đến mức nào, phải cố thôi miên bản thân bao nhiêu lần mới có thể tỏ ra tình nguyện làm chuyện mình chán ghét như thế? Hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi, năm ấy y đã phải đau đớn ra sao…

Trước đây mỗi lần nhìn Higashi làm chuyện này cho mình, hắn vừa hưởng thụ lại vừa khinh thường y, nhưng bây giờ, tất cả chỉ còn lại là sự khó chịu không lối thoát.

“Cậu… không muốn làm thì đừng làm nữa.”

Higashi ngẩng lên, ngạc nhiên nói: “Anh không thích sao?”

“Còn cậu? Cậu có thích làm chuyện này với tôi không?” Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của y, chỉ mong có thể nhận ra điều gì từ đó.

“Không thích không ghét.” Nhận ra hôm nay hắn hơi lạ, y cẩn thận trả lời.

Không có gì cả.

Trừ sự nghi ngờ và khó hiểu, trong đôi mắt ấy không còn gì cả… Nỗi lòng ấy đã bị y giấu ở nơi sâu nhất, sâu đến nỗi chính y cũng quên đi, đặc biệt là khi ở với hắn.

“Rời giường đi.” Thả tay y ra, Kori xoay người ngồi dậy.

Giọng y lại vang lên, đều đều như kể chuyện thường ngày: “Thực sự không muốn sao? Hay là để tôi dùng m…”

“Không!” Hắn gầm lên: “Tôi nói là không!”

Im lặng một lúc, y mới lên tiếng: “Shou – chan lại chọc giận anh rồi?”

“Không.” Hắn đen mặt phun ra hai chữ.

Không mới là lạ! – Y thầm nghĩ. Dáng vẻ giận dỗi thế này y đã thấy mấy lần rồi, có gì mới lạ đâu chứ.

Higashi uyển chuyển nói tiếp: “Chuyện với Shou có gì vướng mắc sao? Tôi có thể giúp gì chứ?”

24.

Kori trợn mắt trừng y, gằn từng tiếng một: “Bao giờ thì đến lượt cậu đi dỗ người yêu của tôi?” Nghĩ đến việc y chiều chuộng Shou hết mực chỉ để có thể rời khỏi mình sớm hơn, hắn lại càng khó chịu.

Higashi nhún vai, cười nhạt đáp: “Hiếm có ai làm anh yêu thương được tới vậy, ông chủ đã xuất hết vốn liếng rồi, thân là đầy tớ như tôi đương nhiên phải giúp anh một tay chứ. Người ta vẫn nói, boss có vui thì nhân viên mới vui được, phải không?”

Hai chữ đầy tớ này như chọc thẳng vào tim Kori. Hắn nhìn y, nghiêm túc nói: “Tôi đã nói là, tôi chưa bao giờ coi cậu là đầy tớ cả.”

Y gật đầu như mọi khi – y luôn biết cái gì cần để trong lòng và cái gì không.

Nhìn nụ cười qua loa của y, hắn cũng hiểu, thở dài một hơi rồi không nói gì nữa.

“Hết chuyện rồi thì dậy thôi.” Higashi đứng lên trước: “Anh về phòng đi, một lúc nữa tôi sẽ mang bữa sáng sang.”

“Tôi tắm ở đây cũng được.” Kori giành lấy phòng tắm trước: “Cùng nhau ăn sáng đi.”

“Ai với ai?” Y hỏi: “Shou – chan về chưa? Cậu ấy muốn món khác à?”

Cái kiểu chăm sóc đến tận răng này thật làm hắn tức chết! Kori trợn trắng mắt: “Tôi không thể ăn cùng cậu sao?”

Y ngẩn ra như thể gặp phải người ngoài hành tinh: “Đừng để tôi không nuốt trôi bữa sáng chứ.”

“Ý cậu là sao?” Hắn liếc y một cái, vì miệng đang đầy bọt kem đánh răng lên nói không rõ lắm: “Thấy tôi thì nuốt không trôi? Nhìn tôi xấu xí đến thế à?”

“Là vấn đề tâm lý thôi. Có nhân viên nào ăn cùng ông chủ mà thấy ngon được chứ.” Higashi đẩy cửa ra ngoài, không biết là nói đùa hay nói thật.

“Không ngon thì kệ cậu, nhỡ cậu lại đau dạ dày nữa thì Nakano sẽ mắng tôi mất.” Lấy Nakano làm lá chắn có vẻ ổn đấy chứ.

Y bĩu môi, hẳn là đang mắng Nakano lắm chuyện, hiếm khi giọng điệu mới cao lên một chút: “Anh ấy cứ nghiêm trọng hóa quá, chỉ là đau bụng thôi mà. Ngày ba bữa tôi đều ăn đúng giờ, không cần anh phải nhìn chằm chằm!”

“Đừng có lý do lý trấu. Nghe nói bên châu Âu đang thịnh hành kiểu vừa ăn vừa bàn bạc công việc, hay tí nữa ta cũng làm thử xem?”

“Cái quái gì vậy!” Higashi rên lên: “Anh đang cố tình chọc thủng dạ dày tôi phải không?”

Cuối cùng cũng thấy được biểu cảm khoa trương của y, Kori bật cười.

Địa vị của Higashi trong ngôi nhà này rất kỳ lạ – y không phải là ông chủ, vì y không ngồi cùng bàn với Kori; nhưng y cũng không phải là người hầu, vì người hầu bình thường luôn ăn riêng trong một phòng nhỏ. Vì vậy khi thấy Kori lôi kéo Higashi nói muốn ăn cùng nhau, Asami – san đúng là được mở mang tầm mắt rồi.

Mang bữa sáng cho hai người ra, bà không đi ngay mà đứng đó nhìn hắn chòng chọc, như thể sợ hắn bắt nạt y vậy.

Hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Asami – san, cô muốn ăn cùng bọn cháu sao?”

“Tôi no rồi.” Bà lau tay vào tạp dề, không vui lắm nói: “Cậu chủ, Higashiyama – san đã đủ mệt rồi, vết thương cũng chưa lành hẳn, cậu đừng hùa với cậu Shou làm khổ cậu ấy thêm nữa.”

“Cháu biết rồi, cháu đảm bảo sẽ không làm gì đâu.” Kori chỉ biết cười khổ.

Lúc này bà mới chịu rời đi, trước khi đi còn “đe dọa” Higashi: “Higashiyama – san, cháu phải uống hết sữa dê đấy, đừng đổ đi nữa.”

Y lè lưỡi ra, lẩm bẩm phản kháng: “Nhưng mà nhiều quá…”

Tiếc là lời y nói chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn đổi lấy lời cam kết của hắn: “Asami – san, để cháu nhìn cậu ấy giúp cô, nhất định phải bắt cậu ấy uống xong mới thôi!”

Y oán giận liếc sang hắn, đương nhiên là bị hắn bơ đi, còn bắt đầu dỗ cậu như dỗ trẻ con: “Không uống sữa thì sẽ không cao được đâu ha~”

Y há miệng định nói, nhìn hắn rồi lại nhìn sang Asami, xác định lần này khó thoát rồi — đành phải nhận lấy bát sữa lớn, ừng ực một hơi uống hết.

Nhận lấy cái bát rỗng, bà mỉm cười hài lòng, Kori còn khoa trương vỗ tay thật to.

“Được rồi, đừng coi tôi như trẻ con!” Higashi vừa tức vừa buồn cười.

“Ai bảo cậu đáng yêu như thế chứ!” Hắn cười hì hì, ngón tay chọc chọc lên trán y.

Khi tỉnh táo, y sẽ không né tránh động tác của hắn, có thể nói là mặc hắn muốn làm gì thì làm nấy, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn này lại làm hắn không vui chút nào – thà rằng y cứ phản ứng như sáng nay lúc chưa tỉnh hẳn còn hơn. Nghĩ đến đây, Kori lại nhớ tới sự chán ghét ẩn dưới nét ôn hòa này của y, nhất thời bị bẽ mặt, đành thả tay xuống.


Seven: Mấy chương này bình tĩnh dễ sợ .___.

10 thoughts on “[Khí Tử] _ 23 + 24.

  1. Pingback: Autumn Fall
    1. *Cầu tên truyện*
      Thì đấy, cái trạng thái lửng lơ này của tâm lý công nghe thì thỏa mãn thú tính thật cơ mà khó miêu tả quá đi TvT
      Hiuhiu vừa nãy đang nói dở mà rồi em biến mất TvT

      Like

      1. Em đi hỏi cái câu ss hỏi em đó ;;A;; em ko nhớ chi tiết nhưng đại khái câu chuyện là dân làng nghi cho 1 ng đàn ông là ăn trộm, nhìn mọi hành động của anh ta đều thấy đáng nghi, sau mọi chuyện rõ ràng, mn lại thấy những hành động của ảnh chàng là hết sức bt. @@

        Liked by 1 person

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)