115.
Bị con trai dập thẳng máy, Mộ Hữu Thành rõ ràng là không vui, nhíu chặt mày lại.
“Sao thế?” Lúc này, cả nhà ông đang ra ngoài chơi – toàn thể công ty đi du lịch để mừng sự kiện niêm yết thành công, bây giờ đang ở khách sạn. Mộ Hữu Thành vốn đang vui vẻ khi nhận được điện thoại của con trai, nhưng giờ tâm trạng ông lại rối tung lên. Ông đã quên mất một việc – y không thích Diêu Tinh Tinh là thật, nhưng y lại càng hận chính ông hơn.
Thực ra thứ ông quên không chỉ có thế. Từ khi Mộ Tiêu Vân trở về, ông luôn luôn ở thế chủ động – chủ động lấy lòng y, chủ động gần gũi hơn với y, thậm chí là chủ động gọi điện – mà từ đầu đến cuối, y chưa từng làm gì cả.
“Không có gì.” Ngẩng lên nhìn Diêu Tinh Tinh, bỗng nhiên niềm vui khi có thêm đứa con và sự nghiệp thành công trong ông chợt tan biến. Có thành công thì sao, con trai ông không cần ông nữa, mà bản thân cái thành công này cũng phải nhờ nó đi cửa sau mới có được…. Ông ngẩn người ra, mãi đến khi vợ lên tiếng mới tỉnh lại. Nhìn cái bụng vẫn còn phẳng lì của vợ, ông thầm quyết tâm – nhất định ông sẽ không làm đứa trẻ này phải chịu một chút thương tổn nào.
Dù là với Tiêu Vân hay Tiêu Lâm, ông đều không làm tròn trách nhiệm của một người ba, vậy đến đứa bé này, ông sẽ cố gắng hết sức.
“Là Tiêu Vân gọi sao?” Chỉ khi nhận điện thoại của y mới làm ông có vẻ mặt này, mà khi ấy chính bà cũng lo lắng – mỗi cuộc gọi của y đều làm bà cảm thấy bất an. Lần này cũng vậy – ban đầu chồng bà vốn vui vẻ thế nào chứ, cố gắng nỗ lực bao lâu mới đạt được thành quả hôm nay, nhìn ông vui làm bà cũng vui lây, ai ngờ thằng nhãi kia vừa gọi đến là ông suy sụp tinh thần đi hẳn. Diêu Tinh Tinh hơi khó chịu – bà sẽ không để Mộ Tiêu Vân phả hủy gia đình của mình đâu.
Rõ ràng là kế hoạch chung sống hòa bình với thằng nhãi đó không thể thực hiện được rồi. Vậy tiếp theo mình phải làm gì?
“Ừ. Anh bảo nó hẹn tổng giám đốc Hạ thị – Hạ Thanh Hòa ra ngoài ăn một bữa, nó với em trai cậu ta là bạn tốt, chắc là không có gì khó khăn đâu.” Mộ Hữu Thành đứng dậy: “Tiêu Lâm đâu rồi?”
“Nó đang chơi bài với mấy nhân viên, anh có muốn ra ngoài không?” Nắm lấy tay chồng, Diêu Tinh Tinh dịu dàng nói: “Chuyện đâu sẽ có đó, anh đừng nghĩ nhiều vậy. Anh xem, hôm nay trời đẹp như thế, coi như là vì đứa nhỏ trong bụng em đi, chúng ta cùng đi dạo nhé, được không?”
Nhìn ánh mắt mềm mại của vợ, ông gật đầu: “Ừ. Chúng ta nhất định phải cho đứa trẻ này thật nhiều hạnh phúc!”
— Nói thì dễ, làm thì khó. Năm ấy khi Mộ Tiêu Vân được sinh ra, ông đã nghĩ thế nào? Ông đi làm thuê, đi kiếm thật nhiều tiền, tất cả chỉ là để cho đứa trẻ kia những món đồ tốt nhất, cho y một cuộc sống tốt nhất, nhưng kết quả lại chỉ gói gọn trong câu nói của y năm nào – Từ nhỏ tới lớn, cháu luôn luôn phải cô đơn.
—
Khác với Mộ Hữu Thành, đêm đó Mộ Tiêu Vân ngủ rất ngon – cứ mỗi lần được nói đến sướng miệng như thế là y lại rất thoải mái. Hạ Minh Hòa sợ y nửa đêm đá chăn nên ôm thẳng vợ vào lòng luôn, khỏi phải lo nhiều.
“Anh à, chân anh nặng quá.” Y giãy giãy muốn hất chân hắn ra.
“Dáng người anh là đúng chuẩn đấy.” Về chuyện này, Hạ thiếu rất là tự hào.
“Ý anh là em thì không hả?” Y đẩy hắn ra, dựng phắt lên: “Từ chiều cao đến mặt mũi, em tự thấy mình cũng phải được 8/10 điểm đó!” Chẳng qua dạ dày y không được tốt lắm, ăn gì cũng không tiêu hóa hết nên không béo lên được, luôn gầy hơn 10kg so với tỷ lệ BMI* tiêu chuẩn.
* Chỉ số BMI là chỉ số khối cơ thể – Body Mass Index – được dùng để đánh giá mức độ gầy hay béo của một người. Chỉ số này do nhà bác học người Bỉ Adolphe Quetelet đưa ra năm 1832.
Đó cũng là điều mà Hạ thiếu tiếc nuối nhất.
Mỗi lần ôm cái eo không có chút thịt nào của bà xã vào lòng, hắn luôn âm thầm quyết tâm phải vỗ béo vợ, nhưng chẳng lần nào thành công cả. Mỗi lần y trần trụi nằm trước mặt hắn, hắn lại thấy thực ra người y nhìn không tệ chút nào đâu, không thừa không thiếu, sờ đến đâu cứng đên đó… =___=
“Ừ, Vân Vân của anh là đẹp nhất.” Hạ thiếu nhào lên đẩy thiếu niên xuống giường. Mộ Tiêu Vân hơi căng thẳng, chỉ sợ hắn lại muốn, nhưng hắn lại chỉ xoa xoa đầu y: “Ngủ đi, mấy hôm nay chơi mệt quá rồi.”
“…Ừm.” Mộ Tiêu Vân vẫn nghĩ cái giường tốt nhất là ở nhà mình, ngay cả ở kiếp trước y cũng không mấy đi đâu quá xa nhà. Nhưng mà…: “Cảnh Văn có nói gì không?”
Đêm đó khi y nói dạo này Cảnh Văn nhìn hơi lạ, Hạ Minh Hòa bảo hắn đã biết quan hệ giữa hai người họ rồi – khi ấy y không nói gì, không phải vì sợ, mà là đã mệt. Bây giờ nhớ lại, tự nhiên y lại thấy tò mò. Hai người vốn định nhân chuyến du lịch này để công khai với bạn bè, ai ngờ lúc đó lại có nhiều người ngoài như thế, nên đành gác chuyện này lại.
“Không.” Hạ Minh Hòa nhớ lại tình hình đêm ấy – Trần Cảnh Văn chỉ hẹn hắn ra, rồi bỏ đi mà không nói gì. Hạ thiếu không hỏi gì thêm – thực tế thì hắn cũng không phải là kiểu người chủ động đi hỏi – nhưng liên tưởng đến sự khác thường mấy ngày nay và cái nhìn dò hỏi của bạn tốt, hắn cũng có thể đoán ra được rồi.
Nhưng làm sao mà Trần Cảnh Văn biết được? Hắn biết từ lúc nào? Hạ Minh Hòa nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ tới lần ăn cơm đó – có khi từ lúc ấy Cảnh Văn nó đã lờ mờ nhận ra rồi.
Như thế cũng tốt, hắn đỡ phải nghĩ cách mở miệng. Ít nhất là Hạ Minh Hòa biết rằng – Trần Cảnh Văn không phản đối bọn họ, còn ủng hộ hay không thì để sau tính tiếp.
“Anh cứ yên tâm, dù bọn họ có làm cái trò mèo gì thì em vẫn không lùi bước đâu.” Dù bố mẹ hắn phản đối cũng thế. Y sẽ chỉ buông tay… khi chính miệng hắn nói không cần y nữa.
“Anh cũng không.” Trong lòng Hạ Minh Hòa, Vân Vân của hắn rất rất tốt – nếu như không gặp hắn, có lẽ y sẽ có một gia đình hạnh phúc, vợ hiền con ngoan và tiền đồ vô hạn. Chỉ vì hắn cố chấp kéo y vào con đường không lối thoát này, nên y mới bị nhiễm bẩn, mới bị…
Bản thân hắn chưa từng coi tình yêu của hai người là bẩn, là đáng ghê tởm, nhưng hắn biết, trong mắt người đời thì nó là như thế.
Tình yêu đồng giới và khác giới khác nhau – người đồng tính phải gánh chịu thêm sự kỳ thị của xã hội, nên họ sẽ không dễ dàng quyết định đến với nhau, lại càng không dễ vứt bỏ người còn lại.
Hai người nhìn nhau, mỉm cười. Có lẽ họ vẫn chưa hiểu hết 100% tính tình của đối phương, nhưng giữa họ là sự tin tưởng tuyệt đối.
Để tình yêu được kéo dài, lòng tin vào nhau là không thể thiếu. Thậm chí nó còn quan trọng hơn cả yêu – nếu hai người tin nhau thì sau khi hết yêu rồi, họ vẫn có thể làm bạn; ngược lại, yêu mà không có tin tưởng thì sớm muộn gì cũng bị tháng năm bào mòn, đến khi ấy, sẽ chẳng khác gì hai người xa lạ cả.
—
Nghỉ đến ngày thứ tư, Hạ Minh Hòa phải về nhà thăm ông nội. Hạ tư lệnh có một căn nhà lớn trong quân khu, quanh đó đều là bộ đội, ông cũng không buồn. Vào Quốc khánh hàng năm, ba nhà Hạ – Doãn – Trần luôn vào quân khu thăm ông, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, năm nay Hạ Minh Hòa quyết định mang Mộ Tiêu Vân đi cùng.
Với thiên tài nhỏ tuổi nức tiếng một thời này, không chỉ có người già truyền thống như Hạ tư lệnh thích – người lớn luôn thích trẻ con thông minh lại hiểu chuyện – mà ngay cả ba mẹ Hạ Minh Hòa cũng rất thích y. Cục trưởng Trần thì khỏi phải nói – từ lần đầu tiên trong buổi tọa đàm nghe y khen con mình, ông đã thích thằng nhóc này rồi, huống gì con mình lại có đứa bạn giỏi như thế, đương nhiên là ông rất vui.
“Thế có được không?” Ngồi trên sô pha nhìn Hạ Minh Hòa đi giày rồi lấy chìa khóa xe ra, Mộ Tiêu Vân chần chừ: “Anh, em chưa quen người nhà anh lắm, hơn nữa hôm nay còn có người nhà của bí thư Doãn và cục trưởng Trần, hay là… em ở nhà?” Khi hắn gọi điện báo, y đồng ý rất nhanh, nhưng đến tận lúc này y mới bắt đầu thấy hồi hộp. Ngay cả khi mới từ nước ngoài về y cũng chẳng căng thẳng thế này, có thì cũng chỉ nghĩ nên nói gì, nên nói thế nào với Hạ thiếu thôi.
“Ông nội anh thích nhất là người biết trọng lời hứa.” Sao Hạ Minh Hòa có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được, hơn nữa chính miệng bà xã đã đồng ý rồi còn gì: “Nếu em quan tâm anh, thì đừng để ông có ấn tượng xấu với anh, nhé?” Lời này hắn của hắn đã chọc thẳng vào ngực y.
Mộ Tiêu Vân biết hắn cố ý, nhưng y lại tập trung vào trọng điểm hơn – y muốn ở bên hắn, tất nhiên là muốn được người nhà hắn cho phép, vậy thì không nên để người lớn có ấn tượng xấu về mình rồi. Nhưng mà…
“Đi thôi.” Thấy bà xã không nói gì, Hạ thiếu liền vươn tay ra: “Vân Vân, đi cùng anh.”
Nhìn bàn tay dày rộng trước mắt, bàn tay đã từng ôm mình, dắt mình đi, Mộ Tiêu Vân lại nhìn lên mặt hắn. Khuôn mặt Hạ thiếu vẫn ít biểu cảm như trước, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn rất dịu dàng, như bao lần dẫn y đi qua trắc trở khó khăn.
“Đi thôi.” Y nắm lấy bàn tay ấy.
Xem ra trong trận chiến này, y phải ra bước đầu tiên thôi.
—
Quân khu luôn yên tĩnh lại cực kỳ náo nhiệt trong dịp Quốc Khánh này, mà nơi náo nhiệt nhất, phải kể đến chỗ của Hạ tư lệnh, nhất là khi cả ba nhà Hạ – Doãn – Trần cùng đến.
Năm nay cũng không là ngoại lệ.
Bảy chiếc xe lần lượt đỗ trong sân nhà Hạ tư lệnh – vợ chồng Hạ gia, Doãn gia, Trần gia, Hạ Thanh Hòa, Trần Cảnh Văn, Hạ Minh Hòa và Mộ Tiêu Vân, vợ chồng Doãn Hạo mỗi đội một chiếc – làm cái sân vốn không được to lắm trông lại càng chật chội.
Hai người Mộ Tiêu Vân không phải là người đến sau cùng – khi họ đến, trong sân đã bày ra mấy bàn mạt chược, người lớn mấy nhà hợp với Hạ Thanh Hòa và Trần Cảnh Văn là vừa đủ hai bàn. Vợ chồng Doãn Hạo vẫn chưa tới. Vào khoảnh khắc bước xuống khỏi xe, Mộ Tiêu Vân cảm giác như mình sắp ra trận vậy.
Thực tế không khác là mấy – vừa ngó thấy y, Hạ Thanh Hòa đã hô lên: “Vân Vân, mau tới đây! Anh sắp chết rồi!”
“Đường đường là ông chủ lớn, con còn sợ thua cái gì?” Mẹ Hạ lập tức đứng dậy: “Vân Vân, cháu đến đây nhìn giúp cô một chút, bài thế này là đẹp rồi ha?”
Đã quyết tâm xuất trận rồi, y sẽ không do dự nữa, liền cười cười trêu chọc: “Cô à, anh Minh Hòa bảo cháu là trẻ con không được đánh bạc, bây giờ cháu mà chơi lỡ anh ấy mắng cháu thì sao?”
Mẹ Hạ lập tức trừng mắt nhìn Hạ Minh Hòa: “Con cứ được cái dạy vớ dạy vẩn, từ nhỏ con đã dính với đám Cảnh Văn, đừng nói là chơi bài, có khi cái gì cũng chơi hết rồi ấy chứ.”
Khóe môi Hạ thiếu giật giật, cảnh cáo nhìn sang bà xã.
Y nhướn mày không nói.
Trần Cảnh Văn ngồi ở bàn khác, thấy hai người tới thì cũng bắt chuyện: “Người ta nói người mới học hay gặp may, xem ra lần này bác Hạ được một vố lớn rồi!”
“Vân Vân, ván này em không muốn thua cũng phải thua, đừng nói anh không nể tình anh em!” Hạ Thanh Hòa uy hiếp.
“Vân Vân, để bác giúp cháu, bác không tin là thằng nhóc này dám uy hiếp cả trưởng bối đâu.” Người nói là một người đàn ông lạ mặt ngồi cùng bàn với họ. Tuy chưa gặp ông bao giờ, nhưng Mộ Tiêu Vân biết – người này là cục trưởng Trần.
Seven: Tiếp theo là Khí Tử ㄟ(≧◇≦)ㄏ
( ̄▿ ̄) Khổ . Hạ Thiếu bị vợ bẻ cong mà cứ nghĩ mình bẻ cong vợ . Dê dê ra mắt rồi -> chờ được bố mẹ đồng ý => chờ cảnh nóng . (Em để dành hôm nay mới vào đoc + comt cho chị =] í hị hị )
LikeLiked by 1 person
ㄟ(≧◇≦)ㄏ Dê tưởng sói sói tưởng dê :”>
LikeLiked by 1 person
khí tử là j?? ._.??
LikeLiked by 1 person
À, Khí Tử là 1 bộ khác tôi đang làm. Tôi thường làm 1 ngày / chương / truyện thay phiên nhau ấy, sau Nhà Giàu là Khí Tử =)))))
Sau tất cả thì đó chỉ là lời lảm nhảm của tôi thôi :”>
LikeLike
Vợ anh cởi đồ thì béo gầy gì anh chả thấy vừa =]]]
Ra mắt phụ huynh khởi đầu có vẻ tốt quá nha.
LikeLiked by 1 person
Chậc, lúc làm đến đấy ss cứ mong chờ có chút nước thịt, chứ ăn chay lâu quá rồi…
LikeLike
Rau củ hạ hỏa nhưng sống ko thịt thật khó chịu ><
LikeLike
Huhu đằng này có hỏa đâu mà hạ =((((
LikeLike