19.
“Asami – san, cô tới thăm Shou – chan ạ?” Trên lưng Higashi bị thương nên không nằm được, chỉ có thể thẳng lưng ngồi trên giường bệnh, nhìn qua chẳng giống bệnh nhân gì hết.
“Hừ, cô thăm thằng nhãi đó làm gì?” Asami tức giận nói: “Nó tự gây họa thì thôi, còn làm cháu bị thương lây!”
Mỗi khi nghe bà nói những câu kiểu như vậy, y luôn mỉm cười không đáp.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên như không của y, bà càng thêm bực bội: “Tự dưng cháu chạy đi cứu nó làm gì? Nó cũng chẳng biết cảm ơn cháu đâu, cần gì phải liều mình vì hạng vô ơn như thế chứ?”
“Vì đó là người mà Kori muốn bảo vệ.” Higashi lạnh nhạt đáp.
“Thế thì để cậu chủ tự đi mà bảo vệ đi, cháu mua dây buộc mình làm gì?” Đây là điều mà Asami bực mình ở y nhất.
“Cháu đã đồng ý với ông chủ là – dù có chết cũng phải đảm bảo Kori được an toàn; nên nếu hắn muốn liều mạng cứu Shou thì đương nhiên cháu phải làm thay rồi.”
Asami thở dài, chẳng biết nói gì hơn nữa. Mãi sau bà mới lên tiếng: “Mẹ cháu… vẫn khỏe chứ?”
Higashi cúi đầu xuống, khóe môi cong lên một nụ cười bất đắc dĩ: “Vẫn như cũ ạ, mà như thế… cũng tốt lắm rồi.”
Bà dịu dàng vỗ vai y, rồi lấy hộp thức ăn mà mình đã chuẩn bị sẵn ra: ” Cô làm riêng cho cháu đấy, ăn thử xem có ngon không?”
“Đồ Asami – san làm tất nhiên là ngon rồi ~” Y cảm kích nhìn bà, nở một nụ cười từ tận đáy lòng – tấm lòng của bà làm y vui hơn bao giờ hết.
“Là phục vụ riêng cho cậu Higashi đây đó.” Bà liếc nhìn y.
“Cháu cảm ơn cô ạ.” Miệng nói cảm ơn, nhưng nhìn cái bàn đầy đồ ăn thì mặt y lại méo xệch: “Asami – san, cháu có phải là heo đâu!”
Vẻ mặt Asami như thể đương – nhiên – là – thế – rồi: “Vì cháu không phải nên bà cô già này mới cố nuôi cháu thành heo đây!”
“Hay là… mang một ít cho Shou – chan đi…” Higashi cười khổ.
“Nó thiếu gì người chăm sóc, không cần cháu quan tâm làm gì.” Bà hừ lạnh một tiếng: “Coi như là trong cái họa có cái phúc, lần này bị thương rồi, cháu sẽ không phải nghe nó sai bảo nữa.”
“Thì cháu vốn là đầy tớ mà!” Y buồn cười nhắc nhở bà.
“Cháu có là thì cũng là đầy tớ của cậu chủ, không phải của thằng nhãi kia! Nó lấy tư cách gì mà sai bảo cháu?” Giọng điệu của Asami càng khó chịu hơn, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của Higashi thì dịu xuống: “Kể cả không có cậu chủ thì cũng không thiếu người vây quanh nó. Được chăm sóc nó, mấy cô gái kia mừng còn không hết kìa.”
“Vâng.” Y vừa ăn vừa mỉm cười đáp lại bà.
Nhìn đứa trẻ này, Asami thực sự rất đau lòng, không nhịn được vỗ nhẹ lên lưng y: “Còn cháu thì sao…. Bị thành ra thế này cũng chẳng ai buồn ngó ngàng, chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”
“Cháu biết rồi.”
“Nói thì giỏi lắm đấy, cô quay đi một cái là cháu cũng quên luôn.” Bà rất lo lắng: “May là chân thằng nhóc kia bị treo một chỗ rồi, khỏi đến quấy cháu nữa. Cháu ấy, nếu cậu chủ có đến thì phải nói vài câu đi, đừng im như thóc nữa, không thì người ta lại đè đầu cưỡi cổ cháu cho mà xem.”
Higashi thấy buồn cười: “Hắn là ông chủ của cháu, đương nhiên là ở trên đầu cháu rồi.”
“Vì cháu quá tốt tính thôi!” Bà trừng mắt nhìn y: “Đến khi cậu chủ kết hôn, cháu sẽ được tự do, nói cách khác là đến cô chủ cũng không được quyền ra lệnh cho cháu! Cậu Shou lại càng không có tư cách.”
“Chẳng còn mấy thời gian nữa, cháu nhịn chút là qua ấy mà.”
Asami lắc đầu, không nói thêm nữa.
Cất hết đồ y chưa ăn hết vào tủ lạnh, bà dặn dò: “Đói bụng thì hâm nóng lại rồi ăn nhé. Hai ngày nữa cô sẽ hầm cho cháu nồi canh gà – hồi trước cô được tặng một củ sâm Hàn Quốc, nấu cùng chắc là ngon lắm.”
“Không cần đâu cô, chân cháu sắp khỏi rồi mà. Đồ ăn của bệnh viện rất dinh dưỡng đó!” Higashi rất cảm động trước sự săn sóc của bà, y không muốn bà phải vất vả vì mình thêm nữa.
“Có bổ thật thì cũng đâu ngon bằng đồ nhà làm được, không thì cậu chủ cũng không cho người nấu cơm ngày ba bữa cho cậu Shou.” Nói đến đây, cơn tức giận của bà lại bùng lên: “Rõ ràng là ở chung một bệnh viện mà người thì được cơm bưng nước rót, người thì bị bỏ mặc không ai quan tâm!”
“Shou – chan bị gãy xương, tuổi lại còn nhỏ, cần nhiều bồi bổ hơn cháu chứ…”
“Đồ cô làm cho cháu là cô tự làm đấy, nguyên liệu cũng là tự bỏ tiền ra mua, chứ cậu chủ không nói lời nào đâu.” Asami nói thẳng ra.
Higashi chẳng biết nói gì, biết mình từ chối nữa sẽ làm bà khó chịu, đằng nào thì hai ngày nữa y cũng xuất viện rồi… Cuối cùng, y mỉm cười đáp: “Vậy nhờ cô cả rồi ạ.”
Lúc này, Asami mới hài lòng rời đi.
Y bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng vô cùng cảm động – chưa từng có người quan tâm đến y một cách chân thành và vô tư đến vậy…
Vừa nằm xuống, cửa lại bị mở ra.
—
20.
“Kori?” Thấy vẻ mặt Kori không được vui vẻ gì, Higashi lại chật vật ngồi lên: “Shou – chan bị làm sao à?”
Hắn lắc đầu không nói.
“Hay là công ty có chuyện?”
Hắn vẫn lắc đầu.
Nãy giờ đứng ngoài, hắn đã nghe hết cuộc đối thoại giữa y và Asami, đầu óc cứ rối bời. Nhớ đến cách đối xử khác biệt với Shou và với Higashi của mình, nói hắn không áy náy là nói dối, nhưng hắn cũng thấy oan uổng trước sự lên án của Asami.
Hắn đâu cố ý không cho người chăm sóc Higashi, chỉ là… hắn quên mất!
Vì y chưa từng đòi hỏi một điều gì, chưa từng muốn hắn làm cho y cái gì, mà hoàn toàn ngược lại – y luôn hoàn thành tốt những thứ hắn yêu cầu trước khi hắn mở miệng, dần dà như thế, hắn cũng quên rằng y cũng là một con người, cũng có lúc cần được giúp đỡ. Hắn … chỉ quên thôi mà.
Chỉ thế thôi, sẽ không đáng để hắn phải xin lỗi đâu, đúng không?
Không đoán được lý do vì sao Kori đến đây, Higashi chỉ có thể chờ. Nhưng vết thương khá nặng làm y rất mệt mỏi, chờ mãi không thấy hắn nói gì thì không chịu nổi nữa, khẽ dựa vào thành giường.
Thấy vậy, hắn mở miệng: “Mệt thì nằm xuống đi.”
Y không khách sáo nằm nghiêng xuống giường, lót một chiếc gối trước bụng, nhìn qua như đứa trẻ đang vuốt ve con búp bê của mình vậy.
Thấy Kori vẫn nhìn mình chằm chằm, y giải thích: “Nằm sấp nhiều quá sẽ không thoải mái.”
“Sao cậu không nói gì?” Hắn đột nhiên buông một câu không đầu không đuôi.
Higashi nhíu mày, tỏ ý không hiểu hắn đang nói gì.
“Shou – chan bị thương trước khi cậu đến, sao cậu không nói?”
Thì ra là vậy. Y cười nói: “Không phải là chuyện gì lớn, anh không nói thì tôi cũng quên mất đấy.”
“Sao lúc ấy cậu lại không giải thích?” Hắn tiếp tục hỏi: “Vết thương trên mặt em ấy không có gì nghiêm trọng, vì cứu em ấy mà cậu bị thương nặng…. Tất cả những chuyện ấy, sao cậu không nói gì?”
Không hiểu sao tự dưng Kori lại quan tâm đến mấy chuyện này, y mím môi một lúc rồi mới nói: “Có gì to tát đâu…”
“Thế cái gì mới là to tát? Thái độ của cậu với mọi chuyện luôn là thế này đấy à?” Hắn đột nhiên gào to lên, gào xong cũng không biết mình đang khó chịu vì cái gì. Xông lên nắm lấy vai y, hắn lớn tiếng hỏi: “Tại sao cậu không giải thích?”
“Giải thích… cũng phải có người nghe chứ.” Higashi cười khổ.
Nghĩ lại lúc ấy, đúng là mình không cho cậu ta nói thật… Một chút áy náy trào lên trong lòng Kori rồi lập tức biến mất: “Còn sau đó thì sao? Từng ấy thời gian, tại sao cậu không nói lời nào với tôi?”
Y thở dài: “Kori, đằng nào cũng có ai quan tâm đâu, ba chữ thật xin lỗi không phải là đơn giản hơn à. Tôi không muốn rách việc.”
“Dù bị hiểu lầm cũng không sao? Bị trách oan cũng ok hết?” Bị kích động, hắn càng bóp vai y chặt hơn: “Lòng tự trọng của cậu, trong sạch của cậu thì vứt cho chó gặm à?”
“Tự trọng? Trong sạch?” Higashi nhạt nhẽo cười, không nhịn được tự giễu: “Kori, đó là thứ mà thiên chi kiêu tử như anh và Shou – chan mới có, còn tôi…. chỉ cần nhịn xuống là xong thôi.”
“Nhịn đến khi tôi kết hôn sao?” Nhìn vẻ mặt của y, hắn bật thốt ra: “Nhịn đến khi hợp đồng kết thúc?”
Đôi mắt đen láy không vướng một hạt bụi nhìn hắn, đáp không do dự: “Phải.”
Vẫn là giọng nói bình tĩnh quen thuộc ấy, nhưng hắn lại cảm thấy trái tim mình như bị xẻo một góc – dù không đau đớn đến độ thấu tim thấu gan, nhưng cũng không thể bỏ qua.
“Nếu cả đời này tôi không kết hôn?”
Higashi ngước mắt nhìn hắn, mặt không rõ biểu cảm, chỉ lạnh nhạt nói: “Anh đã quyết định ở cùng Shou đến cuối đời rồi sao? Chúc mừng anh nhé.”
“Cậu thực sự nghĩ Shou hợp với tôi à?”
Y nhắm hờ mắt lại, không mấy để ý đến câu hỏi của hắn: “Có hợp hay không chẳng liên quan gì đến tôi, câu này anh phải hỏi ba anh mới phải.”
“Cậu là bạn tôi, cho tôi một ý kiến đi.” Kori thực sự muốn biết suy nghĩ của Higashi về Shou – người này luôn giấu mình rất kỹ, không mảy may để lộ một sơ hở nào, làm hắn không thể hiểu thấu y.
“Bạn? Chúng ta từng có kiểu quan hệ đó hả?” Y bật cười: “Hay bây giờ anh mới định lập ra vậy?”
Nhìn y mệt mỏi nhắm mắt lại tỏ ý không muốn nói nữa, Kori có muốn nói tiếp cũng không biết nên mở miệng thế nào. Rất nhanh, tiếng hô hấp đều đặn của y đã vang lên.
Vành thâm quầng dưới mắt y hiện lên rất rõ ràng, làm y nhìn rất tiều tụy. Y hơi cong người ôm lấy cái gối, vùng quanh lông mày hơi khó chịu mà chau lại. Tư thế nằm sấp thực sự làm y khó mà ngủ ngon, vừa cử động một chút lại động đến vết thương sau lưng – đau nhói buộc y quay về tư thế cũ.
Kori khẽ thở dài, không hiểu trong đầu mình đang nghĩ cái gì nữa, chỉ loáng thoáng cảm thấy – nếu kết hôn đồng nghĩa với việc Higashi rời đi thì độc thân cả đời cũng được….
Nhưng hắn lại nghĩ đến Shou, rồi thấy ý tưởng của mình thật nực cười. Hừ, chẳng lẽ y có thể quan trọng hơn Shou – chan sao! Chẳng lẽ vì hôm nay chưa tới thăm con mèo nhỏ đó nên hắn mới nghĩ linh tinh như vậy?
Khóe miệng hắn cong lên, bước ra khỏi phòng y.
Ôi giồi ôi chương mới Ahuhuhu
Btw, anh giai, em sẵn sàng bao thầu gạch cho a dùng từ giờ đến khi a chỉ còn mỗi thú vui chim lồng cá chậu cây bồn nha. ==||||
LikeLiked by 2 people
*sự cố gắng sau bao ngày định quất ngựa truy phong*
LOL ss không hiểu trong não Kori chứa cái bồn cầu gì nữa…
LikeLike
Trong bồn cầu chứa chi thì trong đầu ảnh chứa đó ==||| chờ 1 ngày bạn thụ ngược chết công hừ hừ
LikeLiked by 1 person