112.
Giữa màn đêm yên tĩnh đến độ tiếng chim kêu còn không có, dường như Trần Cảnh Văn và Từ Nham đều có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của đối phương.
Trần Cảnh Văn không biết người kia đang nghĩ gì, hắn chỉ biết – càng cúi thấp xuống thì trái tim hắn càng đập nhanh hơn. Khi cách môi Từ Nham chỉ còn 1 cm, hắn dừng lại, chăm chú nhìn người kia – dường như từ trước đến giờ, hắn chưa từng nhìn Từ Nham ở một khoảng cách gần như vậy. Từ khi bắt đầu, vòng tròn của họ chỉ có vài người, cùng nhau chơi đùa mà lớn lên. Hạ Minh Hòa tuy lạnh lùng nhưng vẫn luôn ở cùng mọi người, hắn và Từ Nham thì là cùng một loại lưu manh, luôn phá chỗ này chọc chỗ kia, mặc Trần Cảnh Võ đuổi theo sau quản thúc.
Còn Từ Nham… Hắn luôn bình tĩnh chín chắn, họa hoằn lắm mới cười lạnh một tiếng. Người này… có khi còn lạnh nhạt hơn cả Hạ Minh Hòa nữa.
Sự lạnh lùng của hai người họ khác nhau – Từ Nham thì tạo cho người ta một cảm giác kiêu ngạo, còn Hạ thiếu thì làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào hắn luôn.
“Sợ à?” Thấy Trần Cảnh Văn dừng lại, Từ Nham bèn ngồi dậy: “Thế thì thôi đi, tao không phải là gay.” Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy có gì đó không ổn, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Xin lỗi.”
“… Cái gì?” Vẻ mặt Trần Cảnh Văn sa sầm lại.
Từ Nham không nói gì, đứng dậy đi lấy bật lửa và thuốc lá, châm một điếu rồi đưa cho hắn. Hai người hút thuốc luôn trong tình trạng trần như nhộng vậy – nhìn thì hơi buồn cười, nhưng bản thân họ lại chẳng cảm thấy gì cả.
“… Sao mày biết?” Hít vài hơi, cuối cùng Trần Cảnh Văn cũng bình tĩnh lại.
Từ Nham không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn.
Khói thuốc vấn vít quanh hai người, ai cũng không biết đối phương đang nghĩ gì.
Mãi cho đến vài giây trước, Trần Cảnh Văn vẫn không nghĩ mình là gay, để đến khi Từ Nham nói ra câu ấy, trái tim hắn như nhói lên một cái, cảm thấy như mình vừa bị ai lột da, như bị tất cả thế giới khinh thường. Hắn có không ít bạn gái, đương nhiên là đã làm chuyện kia – chính vì có thể làm với phụ nữ nên hắn mới không nghĩ mình là gay. Nhưng ngày đó thấy Hạ Minh Hòa và Mộ Tiêu Vân hôn nhau, cảm giác phiền muộn trong khi ấy làm hắn hiểu ra – ồ, hóa ra điều mình muốn là như thế này.
Hắn không còn là thằng nhóc 17 18 tuổi thiếu hiểu biết nữa, nhưng chỉ tiếc là sự thức tỉnh này đến quá muộn. Nếu hắn nhận ra điều này từ năm năm trước, nhận ra trước khi hai người họ bắt đầu với nhau… Có lẽ hắn cũng sẽ yêu thương Mộ Tiêu Vân y như Hạ Minh Hòa đã làm, có khi còn hơn thế. Nhưng đã quá muộn, ván đã đóng thuyền, không thể làm gì được nữa, nên hắn mới quyết định buông tay.
Sau ngày đó, hắn cũng thử qua lại với phụ nữ – nhưng khi chạm vào cơ thể của họ, hắn chỉ thấy chán nản, không có hứng thú làm gì hơn. Nhớ đến thiếu niên Mộ Tiêu Vân của năm năm trước, hắn lại thấy ấm ách khó chịu – dũng khí của y, trí tuệ của y, thậm chí là quá khứ của y đã hấp dẫn hắn như thế, vì sao khi ấy hắn không nhận ra?
Năm năm trước, lần đầu nghe anh hai kể về đứa trẻ kia và Hạ Minh Hòa chăm sóc y như thế nào, lòng tò mò của hắn đã bị khơi dậy.
Trẻ con đứa nào cũng thích sữa và đồ ngọt, nên hắn liền ôm một thùng Vượng Tử* đến phòng y làm quà. Khi ngẩng lên thấy đứa trẻ kia bước vào cùng bạn mình, chỉ có trời mới hiểu hắn đã vui biết bao nhiêu – tiểu thiên tài này không chỉ có đầu óc tốt, mà vẻ ngoài nhìn cũng được lắm chứ! Chỉ tiếc khi ấy hắn còn nhỏ quá, không hiểu sự vui vẻ ấy nghĩa là gì…
Cho nên mỗi lần đứa trẻ ấy ở cùng với Hạ Minh Hòa, hắn luôn bày trò nghịch ngợm quanh đó. Bây giờ hắn mới nhận ra, thì ra thứ hắn muốn đạt được chỉ là sự chú ý của thằng nhóc đó, thậm chí là một ánh mắt thôi cũng được.
“Mày… thích Minh Hòa hay Tiêu Vân?” Một lúc sau, Từ Nham mới lên tiếng.
Trần Cảnh Văn ngẩn ra rồi cười: “Sao mày phát hiện ra hay vậy?”
“Tao quen mày đã lâu như thế, chỉ cần nhìn ánh mắt mày mỗi khi mày nhìn chúng nó là tao nhận ra ngay. Thực ra lúc đầu tao không thấy gì đâu, nhưng từ khi tao ngờ ngợ thấy hai người bọn nó là một đôi thì cũng đồng thời nhận ra – quanh chúng luôn có một đôi mắt dõi theo.”
“Mày biết chuyện của bọn nó từ bao giờ?” Người này có hỏa nhãn kim tinh* hả?
* đôi mắt thần nhìn thấu sự vật của Tôn Ngộ Không ~
“Từ khi Tiêu Vân trở về.” Từ Nham rít một hơi: “Hồi cấp 2 tao đã thấy Minh Hòa đối xử với nó tốt quá mức bình thường, chẳng qua khi ấy vẫn chưa nghĩ đến phương diện này. Lần này trở về, sự quái dị giữa hai người họ càng rõ rệt hơn, ánh mắt chúng nó nhìn nhau cũng rất lạ, tao mới chỉ đoán thế thôi, ai ngờ lại đúng thật.”
Con đường của người đồng tính không dễ đi, nếu chỉ có Hạ Minh Hòa và Mộ Tiêu Vân thì Từ Nham hắn có thể thành tâm chúc phúc, nhưng nếu có Trần Cảnh Văn xen vào nữa thì… : “Cảnh Văn, bỏ những gì mày đang nghĩ đi. Đừng để kết cục lại chẳng ra đâu vào với đâu.”
“Tao có thể không bỏ được à?” Trần Cảnh Văn thở hắt ra một hơi: “Về thôi, kẻo thằng não tàn kia lại nghĩ ra đủ thứ linh tinh.”
Phụt— Từ Nham cười ra tiếng. Não tàn trong miệng Trần Cảnh Văn chắc hẳn là Tiền Hải, nhưng người này không biết hắn và Tiền Hải có cùng cấp độ sóng não với nhau sao?
Hai người mặc đồ xong, xách theo mấy cái chậu, thất tha thất thểu trên đường về. Rõ ràng vẫn là con đường cũ, nhưng chẳng hiểu sao họ lại thấy lần này đi rất nhanh.
Đó là cảm giác của tiếng lòng được giãi bày, có chút ngọt ngào, nhưng lại không giống cảm giác khi với người yêu.
—
Khi họ về đến lều thì Tiền Hải đang ôm lap xem phim. Thứ hắn đang xem không phải loại đứng đắn gì – chẳng biết thằng nhóc này kiếm đâu ra được loại hàng kích thích như thế, thấy hai người về cũng không biết xấu hổ mà hỏi: “Ba người chúng ta chui vào một cái lều này có nhỏ quá không nhở?”
“Mày muốn ra ngoài?” Từ Nham nhướn mày.
“Đệt, sao lại là tao?” Tiền Hải oan muốn chết: “Nếu biết trước bọn mày không tuân thủ cam kết thì tao đã chuẩn bị thêm một cái nữa!” Hắn vốn định ngủ chung lều để hóng hớt xem hai người kia thực – hiện – lời – hứa như thế nào, ai dè xôi hỏng bỏng không hết cả, còn rước thêm phiền vào thân nữa.
“Tự làm tự chịu.” Trần Cảnh Văn hừ một tiếng, rồi đến nằm xuống bên trái Từ Nham.
“… Người anh em, mày nghĩ mày nhỏ lắm chắc?”
“Câm miệng!” Trần Cảnh Văn nhắm mắt lại, không thèm để ý đến hắn nữa.
Lông mày Tiền Hải giật giật, quay sang tố khổ với Từ Nham: “Hai người vừa làm gì vậy?”
Từ Nham chưa kịp trả lời thì Trần Cảnh Văn đã giành nói trước: “Mày muốn châm lửa hả?”
Tiền Hải liền đẩy cái lap sang: “Đây đây, muốn châm lửa thì dùng cái này chẳng tốt hơn à?”
“Đi chết đi.” Trần Cảnh Văn xoay người – kệ mày, bố đi ngủ!
Từ Nham bất đắc dĩ lắc đầu rồi cũng nằm xuống.
Âm thanh trong lap của Tiền Hải có thể hấp dẫn bất kỳ thằng đàn ông nào, nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay hai người còn lại lại không có ham muốn đó – Trần Cảnh Văn thì vì đã ngộ ra chân lý, còn Từ Nham… theo một cách nào đó thì, hắn thấy tiếng rên rỉ kia rất giả.
—
Khác với bầu không khí quái dị bên kia, lều của đôi tình nhân bên này lại rất ấm áp. Mộ Tiêu Vân vô tình để chân ra ngoài lều, lập tức bị Hạ thiếu kéo lại: “Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở biển rất lớn, cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Bàn tay đang ôm chặt lấy eo y vẫn không chịu buông ra – đây là thói quen đã có từ năm năm trước. Từ khi quan hệ giữa hai người chưa được xác định, bọn họ đã có thói quen này rồi.
“Ừ.” Y không để ý lắm: “Anh?” Người y xoay tới xoay lui, tìm được tư thế thoải mái nhất trong lòng đối phương rồi mới mở miệng.
“Gì?”
“Mấy hôm nay nhìn Cảnh Văn hơi lạ, anh có thấy thế không?” Trước kia hắn thường chơi đùa với y, rảnh rỗi còn đấm tay bóp chân cho y, mà bây giờ cứ nhìn thấy y là hắn lại quay đi. Đây không phải là một Trần Cảnh Văn trong trí nhớ của y.
Hạ Minh Hòa im lặng một lúc lâu, mãi đến khi Mộ Tiêu Vân tưởng hắn không định trả lời thì hắn mới lên tiếng: “Nó biết chuyện của chúng ta rồi.”
Em đã định để dành bao giờ chị edit được nhiều nhiều thì em mới sờ . T.T về sau bạn Cảnh Văn có đôi có cặp không ạ ?
LikeLiked by 1 person
Thân là một người vừa ed vừa đọc, thành thật thì chị không biết TvT
Cơ mà nghe nói là có đó, với Từ Nham :3
LikeLike
^v^
LikeLike