8.
Sự quan tâm bất ngờ làm Higashi hoảng sợ, vội vàng nhấc tay Kori ra: “Không cần đâu.”
Đẩy tay y ra, hắn cười nói: “Có gì mà cần hay không cần, cho cậu thử nghiệm lực tay của tôi một hôm xem sao.”
Nghe vậy, Higashi nhanh chóng thu tay về: “Nghĩ ra cách dỗ Shou- chan rồi à? Lực tay cũng được, tiếc là chưa đúng huyệt, có cần tôi chỉ anh mấy chiêu không?”
Kori hừ lạnh: “Tôi thiếu gì cách dỗ Shou – chan, cần gì nhờ đến cậu chứ!” Nói rồi, tay hắn thuận đường luồn vào vạt áo, chạm đến ngực Higashi. Hắn cúi đầu thổi vào tai y, thừa lúc y rụt cổ lại thì vươn lưỡi liếm khắp vành tai y một vòng.
Lỗ chân lông toàn thân Higashi run lên, mắt híp lại, khẽ hừ một tiếng.
“Có cảm giác sao?” Kori cười thành tiếng bên tai y.
Đẩy Kori ra, Higashi vội lẩn ra xa, hai má ửng hồng: “Anh làm thế có ai mà không phản ứng chứ.”
“Cậu đang thừa nhận kỹ thuật của tôi rất tốt phải không?” Kori đắc ý nhướng mày.
Mặt Higashi đỏ bừng, mắt cụp xuống, môi mím lại, chỉ cười chứ không chịu nói gì.
Nhìn vẻ mặt y như thế, lại nhớ đến cảnh tượng sắc tình đêm qua, Kori sao có thể nhịn được. Hắn đến gần y, một tay ôm cổ, một tay vòng xuống nách y, bắt đầu chơi xấu: “Không chịu nhận phải không? Tôi đây cù đến khi cậu chịu nhận mới thôi!”
“Ha ha… Tôi nhận, tôi nhận mà!” Higashi không nhịn được cười phá lên: “Tôi nhận thì để làm gì, phải để bảo bối nhà anh thừa nhận mới được chứ. Anh thích thì lần sau tìm Shou – chan mà thử!”
Một câu này như gáo nước lạnh dội thẳng vào nhiệt huyết của Kori. Hắn mất hứng buông Higashi ra: “Cậu đúng là kẻ chuyên tiêu diệt cảm xúc của người khác mà.”
Nhìn sắc mặt hắn có vẻ không ổn, y cẩn thận hỏi: “Anh… muốn làm sao? Đến phòng anh hay phòng tôi?”
Không hiểu sao khi nghe Higashi nói vậy, Kori lại càng tức. Hắn đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn y rồi thở hồng hộc bỏ đi.
Higashi nghĩ mãi vẫn không hiểu mình sai ở đâu, nhưng nếu Kori không muốn làm thì thật tốt quá – y đã mệt lắm rồi. Bây giờ, việc quan trọng nhất là phải hoàn thành cái case đã gấp đến sém lông mày kia.
—
Mấy ngày cuối, Higashi không ăn không ngủ cắm đầu vào lap, khó khăn lắm mới hoàn thành dự án cho kịp deadline. Bàn giao mọi thông tin cần thiết cho người đại diện bên Kawase, việc này rốt cục cũng đã xong.
Khi y về đến nhà đã là 2 giờ sáng. Thần kinh căng như dây đàn nay đã được thả lỏng, không chỉ tinh thần y mệt mỏi không chịu được, mà toàn thân cũng như nhũn ra. Một cảm giác trống rỗng lan tràn khắp cơ thể, bóp nghẹt lấy tim y, ép y đến sụp đổ. Đến trước giường, không kịp thay quần áo, y đã nằm vật ra.
Phải tắm trước… Y thoáng nghĩ vậy rồi nhắm mắt, ngất đi.
—
Gần đến giờ rồi nhỉ… Kori nửa mơ nửa tỉnh chờ tiếng gọi đánh thức mỗi ngày của Higashi, nhưng hôm nay hắn chờ mãi, chờ đến khi tỉnh hẳn rồi mà người kia vẫn không xuất hiện.
Hắn vơ cái đồng hồ đầu giường lại xem – A, muộn rồi!
Đến khi hắn đánh răng rửa mặt thay quần áo xong xuôi, Higashi vẫn chưa đến. Hôm qua là deadline cho dự án của Kawase, có lẽ mệt quá nên cậu ta ngủ quên rồi – đây là lần đầu tiên mình thấy cậu ta như vậy đấy. Mang theo ý nghĩ vô tình chứa một phần cưng chiều ấy, Kori nghĩ bụng, thôi thì hôm nay cứ để y xả hơi cũng được.
Thường thì Higashi sẽ mang bữa sáng đến tận phòng cho hắn, nhưng hôm nay thì không. Nhìn bàn ăn vốn nên có bữa sáng nóng hổi giờ lại rỗng tuếch, không hiểu sao, Kori cảm thấy dạ dày và trái tim mình cũng như cái bàn kia, trống trải hư không.
Xuống tầng, không thấy bữa sáng ở trên bàn, Kori liền bước thẳng vào phòng bếp.
Asami đang tất bật bếp núc, nghe tiếng bước chân thì thuận miệng nói: “Higashiyama – san, sao hôm nay xuống muộn thế? Tôi để bữa sáng của thiếu gia ở đằng kia, cậu mau mang lên đi.”
“Tôi tự xuống rồi đây.” Kori cười meo meo.
Asami giật mình cái thót, cái chảo trong tay cũng rơi mất. Quay lại thấy Kori đứng đó, bà vội nói: “Chào buổi sáng, thiếu gia. Higashiyama – san vẫn chưa dậy sao?”
Nói rồi bà mới thấy mình hỏi thừa – vì Higashi chưa dậy nên Kori mới tự xuống phòng bếp ăn cơm chứ.
“Để tôi đi gọi cậu ấy.” Asami lau khô tay định đi thì Kori ngăn lại: “Đừng. Để Higashi nghỉ ngơi đi, hai tuần vừa qua cậu ấy đã cố gắng nhiều rồi.”
Asami ngạc nhiên nhìn Kori – trong trí nhớ của bà, sự quan tâm của hắn chưa bao giờ dành cho Higashi.
Nhận ra ánh mắt hoài nghi của Asami, Kori có thể hiểu bà đang nghĩ gì. Bỏ qua cơn đau vừa nhói lên trong lòng, hắn nhìn cái nồi đang đun trên bếp, hỏi: “Thơm quá, món gì vậy cô?”
—
9.
“Canh gà hầm cách thủy, để lát nữa Higashiyama – san dùng đó.” Asami cũng không giấu.
“Thế hả?” Kori khoa trương nói to: “Asami – san tốt với cậu ấy thật đấy, còn cháu thì sao?”
Asami hé miệng cười: “Cả thế giới đã lấy cậu làm trung tâm rồi, cậu vẫn chưa thấy đủ à?”
“Nhưng cháu không có canh gà mà!” Kori cố ý lầm bầm, đương nhiên là để trêu chọc bà là chính – đối với hắn, người phụ nữ đã nhìn hắn lớn lên này cũng gần gũi như mẹ của hắn vậy.
“Cứ bận bịu một cái là Higashiyama – san liền ăn uống kém hẳn. Mấy hôm nay cậu ấy không ăn trong nhà, chắc là cũng chẳng ăn ở ngoài đâu, người đã teo tóp lại như nắm xương thế kia kìa… Haizz… ” Asami thở dài, vô tình liếc qua Kori.
Bận một chút thì sẽ ăn kém… Cho đến giờ Kori vẫn không để ý đến chuyện này, dù sao thì nó cũng không thuộc phạm vi quan tâm của hắn. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy có lỗi với y.
“Sau này cháu nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.” Kori đột nhiên thốt lên.
Asami thấy buồn cười: “Chuyện gì cậu cũng để Higashiyama – san phải lo, là cậu ấy chăm sóc cậu mới đúng! Chỉ cần cậu đừng đẩy cậu ấy đi lấy lòng người khác là đã tốt lắm rồi.” Bà trắng trợn châm chọc hắn – có lẽ trong cái nhà này, chỉ mình bà dám làm như thế.
Nghe vậy, Kori không khỏi cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Tính tình Higashi rất tốt, từ xưa đến nay đã thế – hắn muốn gì y sẽ nhất nhất làm theo, tuyệt không một lời phàn nàn hay phản đối. Thực ra ban đầu hắn không định như vậy, nhưng mỗi khi gặp chuyện, hắn sẽ theo bản năng mà nghĩ đến Higashi, để đến bây giờ, đến cả mấy chuyện cá nhân vặt vãnh như dỗ dành tình nhân hắn cũng phải nhờ y giúp một tay.
Hình như mình đã ỷ lại vào Higashi nhiều quá rồi… Kori giật mình nghĩ.
“Tốt nhất là thiếu gia mau chóng kết hôn đi! Rời khỏi đây rồi, không chừng Higashiyama – san sẽ sống thoải mái hơn một chút.”
Kori nhíu chặt mày: “Ai cho cậu ta rời đi?” Hắn chưa từng tưởng tượng đến một cuộc sống không có Higashi.
“Thiếu gia quên rồi sao? Lão gia đã nói, chừng nào cậu kết hôn thì Higashiyama – san sẽ được tự do.”
Đúng vậy – chính miệng ngài Nishikori đã nói thế, vào ngày đầu tiên ông gặp Higashi.
— “Không phải con nói con cảm thấy nhàm chán sao?” Ba hắn vỗ vai đứa trẻ xấp xỉ tuổi hắn đang đứng cạnh ông: “Ừm, đây là quà sinh nhật ba tặng con – Higashiyama. Nó sẽ theo con đến khi con kết hôn.”
“Kết hôn cái gì, con còn bé thế này!”
“Dù bây giờ con nhỏ thế nào, cũng sẽ có một ngày con phải kết hôn. Khi ấy con đã có người làm bạn với con cả đời, Higashi cũng muốn tìm một người như thế, cho nên món quà này chỉ có thời hạn sử dụng đến ngày con kết hôn mà thôi.”
Đứa trẻ đứng cạnh ông chỉ cúi đầu không nói câu nào, các ngón tay xoắn vào nhau, không biết là vì lo lắng hay vì một nguyên nhân khác.
“Nếu cả đời con không kết hôn?” Hôm nay là ngày sinh nhật của hắn, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại nói linh ta linh tinh như vậy.
… Sau đó xảy ra chuyện gì thì hắn không nhớ. Chỉ biết là từ đó, bên cạnh hắn luôn có Higashi, mà lời hứa kia cũng bị hắn quăng ra sau não.
Lúc này nghe Asami nhắc tới nó, tâm trạng Kori liền trở nên nặng nề. Một cuộc sống không có Higashi… Không, hắn không thể tưởng tượng ra được!
“Ai thèm để ý lão già kia nói cái gì!” Hắn đơn giản kết luận.
“Higashiyama – san cũng có cuộc đời của riêng mình.” Biết tính tình thiếu gia của hắn lại bộc phát, Asami cũng không để ý, chỉ cười nhạt nói: “Cậu ấy từng nói muốn trở thành giáo viên thể dục, muốn làm vận động viên bóng chày… Dù biết nó là bất khả thi, nhưng cậu ấy rất hay kể về giấc mơ của mình, giống như một đứa trẻ khao khát về tương lai vậy.” Nói đến đây, bà nhìn thẳng vào Kori: “Thiếu gia, cậu không còn nhỏ nữa, mau nghiêm túc tìm một đối tượng để kết hôn đi. Nếu cậu kết hôn sớm một chút, không chừng giờ này Higashiyama – san đã là tuyển thủ bóng chày rồi! ”
Kori không biết nên cười hay khóc – trí tưởng tượng của Asami đúng là bay cao, bay xa thật đấy.
Trong khoảnh khắc, hắn có chút bực bội. Giáo viên thể dục, vận động viên… Higashi chưa từng nói những chuyện này với hắn, trong giấc mơ về tương lai của y hẳn là cũng không có hắn, phải không?
Có phải vì tương lai y khao khát đó nên y mới chịu đựng tất cả mọi thứ, không oán không hối không? Đối với y, hắn rốt cục là cái gì cơ chứ?
—
10.
Mãi đến khi Kori sắp ra khỏi nhà, Higashi vẫn chưa xuất hiện. Hắn đặc biệt dặn quản gia đừng đánh thức y, để y ngủ nhiều chút, chiều đến gọi là được.
Đến giữa trưa, quản gia gọi cho hắn, nói là – Higashi phát sốt đến ngất đi, đã mời bác sĩ Nakano đến xem, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể khỏe lại .
Cú điện thoại này làm đầu óc Kori rối tung lên, căn bản là không có tâm trạng ở lại làm việc tiếp, đến cả chuyện cãi nhau với Shou hắn cũng quên sạch.
Tan tầm về đến nhà, chưa kịp thay quần áo, hắn đã vội lao đến phòng Higashi. Chỉ thấy người đang ngủ trên giường cau chặt đôi mày, hơi thở dồn dập, gò má ửng đỏ, ngủ cũng không thoải mái chút nào. Hắn nắm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn của y – tuy y đang phát sốt, nhưng tay lại lạnh lẽo vô cùng.
Sao tự nhiên lại bệnh? Hôm qua vẫn bình thường mà? Kori không phải tự hỏi quá lâu, vì Nakano lại đến – bệnh của Higashi không nhẹ nên đến tối anh đến khám lại, trùng hợp gặp hắn.
“Anh giày vò cậu ấy thế nào mà tài thật đấy, làm cậu ấy bệnh đến nông nỗi này.” Nakano vừa nhìn thấy Kori liền không ngừng phàn nàn.
“Bình thường thấy cậu ta vẫn ổn mà.” Kori vô thức thanh minh cho mình.
“Vẫn ổn?” Nakano hừ lạnh một tiếng: “Là anh không chú ý mới phải. Cũng chẳng trách anh được, đại thiếu gia như anh làm sao có thời gian đi để ý người khác chứ.”
Kori bị nói đến đỏ bừng mặt. Hắn rất muốn quay người bỏ đi, nhưng lại lo lắng cho tình trạng của Higashi nên chỉ có thể xuống giọng hỏi: “Rốt cục là có bệnh nặng không?”
“Nếu phát hiện sớm vài ngày thì sẽ không sao.” Nakano nổi giận bừng bừng, giật ngăn kéo tủ đầu giường của Higashi ra, móc một đống thuốc vứt lên bàn: “Uống từng này thuốc thì còn cần mời bác sĩ làm gì?”
Kori cầm lên xem – thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc đau dạ dày, thuốc giảm đau, thuốc tiêu viêm, thuốc ngủ… Trong ngăn kéo còn có một túi chưa mở nữa, xem chừng là y mới uống, nhưng vẫn có ý định uống trong thời gian dài.
“Thêm vài ngày nữa thì đến cái mạng cậu ấy cũng không còn!” Nakano thực sự là bực muốn chết, thằng nhóc đang nằm trên giường cơ bản là lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa!
Kori không thốt ra được chữ nào – ngày nào hắn cũng ở cùng Higashi, nhưng lại không hề nhận ra điều gì bất thường. Y thức đêm vì dự án của Kawase, y mát xa cho Shou – chan, thậm chí là giải phóng dục vọng cho hắn… Mỗi ngày y đều phải gắng gượng như thế sao? Rõ ràng đã không thể chịu đựng được, sao y vẫn không nói gì?
“Mệt mỏi quá độ, cảm mạo dẫn đến viêm phổi vẫn chưa là gì, thứ phiền toái nhất là loét dạ dày. Dạ dày cậu ấy đã có triệu chứng bị thủng, đây là bệnh trường kỳ, bình thường phải chú ý…” Nói đến đây, Nakano ngẩng lên nhìn Kori, đẩy đẩy mắt kính: “Thôi, thà nói với Asami còn hơn.”
“Nói với tôi thì sao?” Kori không vui.
Nakano lạnh lùng: “Tôi không muốn phí thời gian.” Nói rồi, anh quay đi thu dọn dụng cụ.
“Anh nói phí thời gian là ý gì?” Thái độ và cách nói của Nakano làm hắn phát bực.
“Ý là – có nói với anh cũng vô dụng. Thế đấy.” Nakano chẳng buồn quay lại, tiếp tục gom đồ của mình, trào phúng nói: “Bệnh này cần chú ý điều dưỡng cơ thể hàng ngày, bên cạnh những lưu ý của bác sĩ, người bệnh cũng phải biết tự chăm sóc mình. Thực đơn ăn uống, giờ giấc nghỉ ngơi, mọi thứ đều không thể qua loa. Mà thằng nhóc Higashi này lại không coi mình là người, tôi chỉ có thể nhờ người thân cận tùy lúc nhắc nhở, chăm sóc cậu ấy thôi.”
“Người thân cận nhất với cậu ấy không phải là tôi à?” Kori tức giận nói.
Liếc hắn một cái, Nakano cười khẩy: “Anh á? Cho xin đi, anh coi cậu ấy là cái gì chẳng lẽ tôi không biết chắc? Nếu anh không chèn ép cậu ấy quá đà, giờ này cậu ấy sao có thể nằm đây? Là ai biến cậu ấy thành cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này chứ?”
Anh mắng rất nặng lời, mấy lần Kori muốn mở miệng thanh minh cho bản thân, nhưng lại bất lực nhận ra, hắn không biết phải nói gì. Mặt hắn bị nghẹn đến đỏ bừng, hừ một tiếng bỏ đi.
Nakano nhướng mày nhìn bóng người càng ngày càng xa, cười lạnh một tiếng: “Ngu ngốc! Sau này anh sẽ hối hận đến chết cho mà xem.” Nhìn xuống người đang nằm trên giường, giọng anh dịu dàng hơn rất nhiều: “Cậu cũng là đồ ngốc. Thứ cậu bán là công sức, có cần thiết phải bán cả mạng như thế luôn không?”
có thằng tra công nào mà sau này ko phải hối hận chứ ╮ (╯_╰)╭
LikeLiked by 2 people