[Khí Tử] _ 6+7.

 

1012964_784416294976316_7114607497015916g858_n

6.

“Sao lại cáu rồi?” Kori coi nữ đầu bếp này không khác gì người thân của mình, nên hắn cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Cô biết cháu không thích ăn bánh ngọt mà.”      

“Đã không thích sao còn bắt người ta phải làm.” Asami lạnh lùng: “Nướng bánh ngọt có phải năm ba phút là xong đâu.”

“Hả? Hôm qua cháu có nhờ Asami – san nướng bánh à?” Bị mắng, Kori sờ sờ đầu – hắn thực sự chẳng hiểu gì cả.

“Tôi già rồi, tay nghê không còn tốt, thiếu gia thích thì cứ đổi người khác, không cần phải làm khổ Higashiyama – san như thế. Nghe vị Yamaguchi Shou kia nói muốn ăn đồ Nhật tự tay cậu ấy làm là tôi đã thấy lạ, kỹ năng nấu nướng của Higashiyma – san đều do tôi chỉ dạy, tôi nấu với cậu ấy nấu thì khác gì nhau chứ?” Asami xả một tràng dài, tóm lại là cực kỳ bất mãn, mà nguyên nhân chính là – bà đau lòng vì Higashi.

Kori đã sớm biết Shou đang cố ý chĩa mũi nhọn vào y – hắn đã ăn đồ hai người làm cả hai chục năm nay, vẫn không cảm thấy có gì khác biệt giữa họ thì làm sao Shou – chan nhận ra được. Nhưng thế thì sao? Để Shou – chan vui vẻ, có hy sinh Higashi cũng đáng.

Nghe Asami mắng mỏ, Kori chỉ có thể cười khổ.

Hắn càng im lặng, Asami càng hăng: “Xin cậu đừng có xoay cậu ấy vòng vòng như thế nữa. Sáng nay chưa đến 5 giờ cậu ấy đã lọ mọ nướng bánh trong bếp, tôi bảo là cậu không đời nào lại ăn đồ ngọt đâu, không phải làm làm gì. Cậu ấy liền nói – cậu ấy phải thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu, dù cậu nói mớ cũng phải làm theo, có khi nào cậu lại muốn ăn thật. Cậu ấy còn dặn tôi không được nói với cậu, nếu cậu không ăn thì cứ vứt đi. ”

“Thật sao?” Hắn thực sự đã bảo cậu làm thế à? Nghe Asami nói, hắn láng máng nhớ lại – hình như hắn đã nói thế thật.

“Làm gì có ai rãnh rỗi mà tự tìm việc cho mình làm. Tôi thấy hai mắt Higashiyama – san đỏ ngầu, tinh thần rất tệ, đến tám phần là thiếu ngủ rồi. Sáng ngày ra đã phải nướng bánh cho cậu, rồi còn làm bữa sáng cho cậu Yamaguchi kia nữa, đúng là…”

Kori biết, đôi khi hắn hơi khắc nghiệt với Higashi, tuy là hắn không cố ý làm thế. Nhưng y cứ như cục bông vậy, có bị đâm lún vào cũng không biết phản kháng, đến khi không thể kiểm soát hết mọi chuyện y cũng không dừng lại, làm người ta càng ngày càng có thói quen chèn ép y. Higashi luôn ôm đồm tất cả mọi việc, tất cả – nên trên vai y có rất nhiều gánh nặng, mà phần lớn là vì hắn.

“Mang bánh lên đây đi.” Kori nói: “Higashi chưa đi phải không, gọi cậu ta đến ăn cùng tôi.”

“Cậu ấy đã đi từ lâu rồi!” Nhắc đến chuyện này, Asami lại càng bất bình: “Lúc ra cửa trùng hợp gặp cậu Yamaguchi kia. Chẳng biết cậu ta tức giận cái gì, hất tay một phát đổ hết bữa sáng Higashiyama – san tỉ mỉ làm cho, phí công phí sức không nói, còn đổ hết bát súp mới nấu lên người cậu ấy. Bị bỏng là cái chắc!”

Nghe vậy, Kori nhíu mày – lần này Shou – chan tùy hứng quá rồi. Chẳng qua, hắn cũng không tiện nói xấu người yêu trước mặt người khác.

Asami bưng bánh ngọt đến đặt trước mặt Kori, nói: “Higashiyama –san có làm thừa một ít, tôi nghĩ cậu không thích ăn nên đem cho rồi. Mấy cô gái kia nghe bánh này là do cậu ấy làm liền tranh nhau lấy, có người lấy được còn không nỡ ăn. Chẳng bù cho ai kia, có phúc mà không biết hưởng.”

Nghe câu cuối ám chỉ rõ ràng, Kori lại càng cười khổ. Nghĩ đến việc bánh Higashi tự tay nướng lại rơi vào bụng người khác, chẳng hiểu sao hắn thấy không cam lòng.

Hắn nếm thử một miếng – ăn cũng được, chẳng qua không có gì đặc biệt. Nhưng khi nghĩ tới bóng dáng kia bận rộn trong bếp nướng bánh cho mình, hương vị bình thường trong miệng nháy mắt trở nên ngon hơn nhiều.

Ăn xong, Kori lững thững đi dạo trong vườn. Hôm nay là ngày nghỉ, thường thì hắn sẽ thấy Higashi tưới nước giúp bác làm vườn, chơi với con cún trông nhà, hoặc ngồi dưới gốc cây đằng kia đọc sách… Bây giờ bóng hình ấy không còn ở đây nữa, dường như một phần trong tim hắn cũng biến mất theo.

Hẳn là vì vừa cãi nhau với Shou – chan nên lúc này hắn mới đa sầu đa cảm như vậy, phải không? Vì trong khu vườn này đâu đâu cũng là hình bóng Higashi, nên giờ hắn mới nhớ về y như thế!

Higashi quan hệ rất tốt với người hầu trong nhà. Dù khí chất của y rất lãnh đạm, nhưng tính tình lại rất dịu dàng nhã nhặn, khuôn mặt ấy nhìn qua thì lạnh lùng, nhưng chỉ cần cười một cái là ấm lòng người vô cùng.

Có thể là vì người ở nhà hắn ai ai cũng bảo vệ Higashi, nên Shou – chan mới cảm giác mình bị bài xích chăng? Vì vậy em ấy mới gây phiền toái cho y, giống như con nhím tự vệ vậy, đúng là đáng yêu mà… Không biết lần này mất bao lâu em ấy mới hết giận nhỉ?

Tuy Kori đã đặc biệt nhấn mạnh, nhưng Higashi biết chắc Shou đã rời đi, y sẽ không phải mát xa nữa, về nhà bây giờ chỉ để ngủ thôi – vì thế, tối đó 12 giờ đêm y mới về đến nhà.

Người đang chờ đợi ở phòng khách đang cực kỳ không vui, hắn cảm tưởng như mình bị xem nhẹ vậy; nhưng khi nhìn thấy bộ dáng mệt rũ hai vai của người mới về, cơn giận của hắn cũng tan biến.

7.

“Sáng nay… cậu có bị bỏng không?”

Nhìn bóng người đang lẻ loi ngồi trên sô pha, Higashi không trả lời câu hỏi của hắn, nửa đùa nửa thật hỏi: “Cãi nhau với Shou – chan hả?”

Kori vô lực ừm một tiếng, coi như là trả lời.

Higashi hiểu ý cười cười, tỏ ra thông cảm rồi không nói gì nữa, vòng qua người Kori định về phòng.

“Về cái bánh ngọt… cảm ơn cậu.” Từ trước đến giờ hắn vẫn coi mọi chuyện Higashi làm vì hắn là đương nhiên, nên lời cảm ơn này khá là mất tự nhiên.

“À… Không, không có gì.” Higashi còn mất tự nhiên hơn, lắp bắp mãi mới tìm ra được từ – vì y chưa bao giờ nói những lời như thế này với Kori cả.

Kori miễn cưỡng cười cười, hỏi lại: “Không bị bỏng chứ?”

“Không có.” Hai tiếng này y lại nói thuận miện vô cùng.

“Shou – chan còn nhỏ, cậu đừng để bụng.” Thực ra đây cũng không phải là chuyện lớn, bình thường Kori đã chẳng buồn nói câu nào. Nhưng không hiểu sao, lời nói gần – như – là – xin – lỗi  này lại trôi ra từ miệng hắn một cách rất trôi chảy.

“Không… Không sao.” Higashi thì không – vì chẳng mấy khi y được dùng đến hai chữ này. Y lẩm bẩm: “Cãi nhau với Shou đến mức hỏng não rồi à?”

Mặc dù y nói rất nhỏ, nhưng Kori vẫn nghe thấy. Chính hắn cũng thấy buồn cười vì sự dông dài bất thường của mình, chỉ là … hắn không muốn để Higashi rời đi như thế.

“Ngồi xuống đi, tâm sự với tôi một chút.”

Higashi ngập ngừng: “Tôi không có nhiều kinh nghiệm yêu đương đâu, chỉ sợ là không giúp được gì cho anh.”

Kori biết – điều kiện của người này tốt vậy, từ trước đến giờ toàn là người khác theo đuổi y, nam nữ đủ cả.

“Ai cần cậu giúp?” Kori khinh thường xì một tiếng: “Chuyện vặt vãnh như thế chưa cần đến tay cậu.”

“… Vâng.” Higashi sờ sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Kori – xem chừng boss đang không vui đây.

“Mai cậu có phải đến chỗ Kawase nữa không?”

“Có. Cuối tuần là deadline rồi, không còn nhiều thời gian nữa.” Higashi xoa nhẹ nếp nhăn giữa lông mày, nhưng không xóa nổi sự mệt mỏi đang lan tràn khắp cơ thể.

“Chẳng qua chỉ là giúp một tay thôi, không cần phải cố sức như thế.” Kori rút một điếu thuốc ra, châm lửa –  thật không quen nhìn Higashi bán mạng vì người khác thế này mà.

“Cũng không thể để anh mất mặt được.” Higashi khẽ cười: “Mệt một chút thì có sao, chỉ mấy ngày thôi.”

Thực ra hai hôm nay y đã đến cực hạn rồi – may là từ nay về sau không phải mát xa cho Shou nữa, đó mới là việc khiến y tốn nhiều thể lực nhất.

“Tôi cần cái đó làm gì. Anh mà làm tốt quá, sau này tên Kawase kia còn chạy tới mượn người thêm vài lần nữa thì sao.” Lời Kori nói có vài phần thật lòng.

Hắn đưa thuốc lá cho Higashi. Y nhận lấy rồi hít sâu một hơi, mới tỉnh táo lại được một chút.

“Vậy thì anh cứ từ chối cho tôi. Boss đã không muốn làm người xấu thì người ở dưới như tôi còn biết phải làm thế nào?” Hiếm khi Higashi phản bác Kori – có thể vì bầu không khí giữa hai người lúc này thực sự rất thoải mái.

“Đương nhiên là người ở dưới không làm gì được, chỉ có thể bị…” Một lời hai ý, Kori không nhịn được mà bật cười.

Higashi liếc hắn, đôi mắt tràn ngập ý cười. Y trả thuốc lá lại cho Kori, nói: “Ý anh là Shou là người phía dưới, chạy sao cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh, phải không? Thảo nào nhìn anh cứ bình chân như vại thế này.”

“Thằng nhóc kia thì khác, em ấy sinh ra là để áp chế tôi.” Nghĩ đến Shou, lời nói của hắn liền mang theo vài phần cưng chiều dung túng.

Higashi yên lặng mỉm cười, không nói gì.

Kori âm thầm hối hận – tự dưng lại nhắc đến Shou – chan làm gì.

“Cậu chắc chắn case của Kawase sẽ thành công chứ?” Hắn khéo léo chuyển chủ đề.

“Đến 70 80%.” Với tính cách cẩn thận của Higashi, nói như vậy nghĩa là đã hoàn toàn chắc chắn rồi.

Kori nhìn kỹ vẻ mặt của Higashi – đúng là không có lo lắng, chỉ là mệt mỏi mà thôi.

“Đã như thế…”

“Cũng phải xong xuôi tất cả mới được.” Higashi cười nhạt, ngắt lời Kori: “Huống gì người thuyết trình lại không phải là tôi, đồ án này làm càng hoàn hảo thì càng tốt.”

Kori không nói gì nữa, ngắt đầu thuốc, đứng lên.

Higashi nghĩ cuộc nói chuyện đến đây là chấm dứt, cũng định đứng lên về phòng. Không ngờ Kori lại vòng ra phía sau, bắt đầu – đấm vai cho y.

One thought on “[Khí Tử] _ 6+7.

  1. Pingback: Autumn Fall

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s