[Khí Tử] _ 2

FB_IMG_1455937967882

Chương 2.

Đến chỗ Kawase rồi, Higashi mới biết dự án anh ta cần y giúp đỡ lớn tới mức nào. Trừ việc liên hệ với đối tác bên Doumoto ra, còn rất nhiều hạng mục Kawase hoàn toàn chưa làm gì, nên có thể nói là Higashi phải làm lại case này từ đầu. Họp khẩn cấp, xác định quản lý, phân công công việc, làm bản nghiên cứu sơ bộ, rồi cuối cùng là xác định các bước đi tiếp theo….

Về đến nhà đã là 11 giờ. Hôm nay thực sự là mệt mỏi đến kiệt sức, bữa tối chỉ ăn lung tung mấy thứ nhưng Higashi không thấy đói. Mỗi lần quá tải công việc hay áp lực nặng nề đều là như thế này, y cũng không quan tâm lắm.

Vừa vào phòng, quần áo còn chưa kịp thay thì Kori gọi đến.

“Về rồi?”

“Vâng.”

“Tắm rửa xong thì đến phòng tôi. Shou – chan đang chờ cậu đến mát xa cho em ấy.” Biết y thường tắm lâu, hắn đặc biệt nhấn mạnh: “Đừng rầy rà lâu quá. Shou – chan mệt muốn chết rồi.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Khuôn mặt Higashi tràn ngập mệt mỏi, vai cũng rũ xuống, nhưng giọng nói không hề thay đổi. Miễn cưỡng cúp máy, tắm rửa thần tốc, chưa đến 15 phút sau y đã đứng trong phòng Kori.

Shou đã chờ ở đầu giường đến ê cả mông, sắc mặt vô cùng khó coi. Kori thì ngồi một bên, đang cười cười dỗ dành cậu.

“Ngoan nào, không phải cậu ta đã đến rồi à?”

“Anh cũng cao giá gớm!” Shou tức giận lẩm bẩm: “Bây giờ là mấy giờ rồi, mai tôi còn phải dậy sớm đấy! Không thích thì đừng có đến, tôi đây có tiền lại sợ không tìm được chỗ thoải mái à?”

“Là lỗi của anh, anh quên không bảo Higashi về sớm một chút, Shou – chan em đừng giận mà.” Kori dỗ dành: “Không phải sáng mai em phải dậy sớm sao? Bắt đầu nào.”

Hừ lạnh một tiếng, Shou mới không cam lòng nằm xuống, lớn giọng sai bảo: “Mát xa toàn thân, đúng hai giờ đấy nhé.”

“Vâng.” Higashi lật khăn tắm đang phủ trên người Shou xuống, bắt đầu xoa ấn từ trên xuống dưới.

Không phải là Kori không thấy sắc mặt mệt mỏi đến tái nhợt của Higashi, nhưng trong lòng hắn, giấc ngủ thoải mái của Shou quan trọng hơn sự mệt mỏi của y cả tỷ lần, nên hắn cứ thế mà lơ đi.

“Mạnh tay lên, anh chưa ăn cơm à… A! Nhẹ tay chút, anh muốn đau chết tôi à!” Sự bực bội vì phải chờ đợi quá lâu làm Shou soi mói Higashi từng tí một.

“Rất xin lỗi.” Y nhẹ nhàng xin lỗi, lực tay cũng thay đổi tùy theo lời Shou nói.

Vì thực sự rất oải, nên chẳng mấy chốc Shou đã thoải mái thiếp đi. Kori ngồi một bên nhìn, định mở miệng bảo Higashi dừng lại, nhưng nghĩ tới dáng vẻ tức giận của người yêu bé nhỏ nếu sáng mai thức dậy vẫn mệt mỏi, thì lại thôi.

“Dạo này Shou rất mệt, nên dù em ấy ngủ rồi cậu vẫn phải làm đủ hai tiếng mới được nghỉ, biết chưa?”

“Vâng.” Higashi còn không buồn liếc nhìn hắn một cái, tập trung làm công việc trên tay.

Biết y nhất định sẽ hoàn thành việc mình giao, Kori liền nằm xuống cạnh Shou, chuẩn bị ngủ.

Higashi có nhẹ nhàng đến mấy thì vẫn tạo ra chút âm thanh nhỏ vụn. Kori không mở mắt ra, lắng nghe thanh âm rất nhỏ kia, lắng nghe tiếng thở gấp của y khi dùng lực mạnh – rõ ràng là chẳng có gì đáng chú ý, nhưng lại làm hắn không ngủ nổi. Mãi cho đến khi Higashi làm xong rồi rời đi, Kori mới mở mắt nhìn đồng hồ – trọn vẹn hai giờ, không hơn không kém.

Không nói nhiều, không hỏi nhiều, giao cho chuyện vô lý thế nào cũng có thể hoàn thành, có thể chịu đau chịu mệt, có năng lực còn có thể để mình tin tưởng dựa vào…. Có lẽ vì tính cách y như vậy, nên ba hắn mới yên tâm chọn y đúng không?

Khi Higashi về phòng đã là 2 giờ sáng. Vừa rồi gấp quá không kịp ngâm mình trong bồn tắm, bây giờ toàn thân y còn dinh dính mồ hôi – là một người yêu sạch sẽ, y quyết định đi xả nước đầy bồn, tắm lại lần nữa.

Thân thể mệt mỏi chìm trong nước nóng, lỗ chân lông toàn thân được mở ra hết cỡ… thực sự là rất thoải mái. Tinh thần đã căng thẳng cả ngày nay được thả lỏng, chân tay cũng nhũn ra, cơn buồn ngủ ập đến…

Lạnh quá!

Higashi bị đông cứng mà tỉnh dậy. Không biết y đã ngâm nước bao lâu, nước nóng cũng đã lạnh ngắt. Khi đứng dậy, toàn thân y đều ớn lạnh, ngón tay ngón chân trắng bệch không chút huyết sắc.

Ý thức rằng mình không thể bị cảm, Higashi vội nhảy ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm lớn trùm lên người, lau thật mạnh. Đến khi làn da đỏ lên, cảm thấy một chút ấm áp thì y mới ngừng lại, chui vào chăn, tranh thủ ngủ nốt quãng thời gian ít ỏi còn lại.

Sáng hôm sau, đức tính tốt đẹp tỉnh dậy đúng giờ không cần báo thức của Higashi vẫn phát huy như cũ. Y mơ màng rời giường, thân thể nặng nề và đầu óc mơ hồ làm y biết – mình bị ốm rồi. Y đập nước lạnh lên mặt, tiện tay uống vài viên thuốc cảm.

Một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Nhìn thấy Higashi, dục vọng không được giải phóng tối qua của Kori lại ngẩng đầu cao hơn – giống như thân thể hắn cũng biết, chỉ cần có y là nó sẽ được thoải mái.

Như thường, Higashi dùng miệng làm cho hắn bắn lần thứ nhất. Nhiệt độ nóng rực khác thường trong miệng y hôm nay làm Kori không nhịn được bóp lấy đầu y, muốn thêm lần thứ hai.

Vẫn như mọi ngày, Higashi không hề kháng cự, nhưng tinh thần y dường như hơi sa sút một chút. Hắn ấn mạnh đầu y, rồi vuốt xuống cái gáy trắng nõn mượt mà – y vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh như bình thường mà phối hợp với hắn.

Chút áy náy nổi lên vì chuyện tối hôm qua vụt biến mất, như chưa từng tồn tại.

“Cậu ăn xong đi, rồi đi làm bữa sáng cho Shou – chan.” Kori thỏa mãn ra lệnh, còn cảm thấy đắc chí vì sự quan tâm chăm sóc hiếm hoi của mình hôm nay.

“Vâng.” Higashi không vì vậy mà cảm động – trong miệng còn tràn ngập vị tanh nồng của thứ chất lỏng tượng trưng cho sự khuất nhục kia, y sao có thể ăn gì. Đương nhiên, chuyện này không thể cho Kori biết được.

Khi Higashi bưng bữa sáng vào phòng Kori, Shou đã tỉnh dậy, đang làm nũng trong ngực hắn. Y làm như không thấy, thản nhiên đặt đồ ăn xuống bàn, đang định rời đi thì Shou mở miệng.

“Higashi, hôm nay nhớ về sớm chút, mấy hôm nữa tôi muốn anh mát xa cho tôi.” Không đợi y đồng ý, cậu đã quay lại với Kori, nũng nịu nói: “Dạo này hôm nào cũng phải cưỡi ngựa, xương cốt toàn thân em như rã ra rồi.”

“Đã mệt như thế, hay anh dẫn em đi xông hơi nhé?” Kori vừa dỗ vừa hỏi.

“Không thích.” Sắc mặt Shou trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi: “Đừng nói là anh đau lòng vì Higashi đấy chứ? Bảo anh ta xoa bóp cho em vài ngày mà cũng không nỡ?”

“Bậy nào, người làm anh đau lòng không nỡ nhất là em.” Nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Shou, Kori cười nói: “Gần đây cậu ta rất bận, chỉ sợ em phải chờ lâu thôi. Không phải hôm qua em chê lực tay cậu ta không đủ mạnh đấy à?”

“Hôm qua chưa thấy gì, nhưng sáng nay thì em dễ chịu hơn nhiều rồi. Kệ anh, em muốn Higashi!” Vẻ bướng bỉnh áp lên khuôn mặt tuấn mỹ ngây thơ của Shou nhìn vô cùng đáng yêu.

Kori có thể từ chối được sao! Ôm lấy người trong lòng, hắn nói với Higashi: “Đừng về muộn như hôm qua. Việc không làm hết ở công ty thì mang về nhà làm, đừng bắt Shou – chan phải chờ cậu.” Nói rồi phất phất tay bảo Higashi lui ra.

“Vâng.” Trên mặt Higashi vẫn vô cảm như cũ, thản nhiên đáp rồi cúi người ra ngoài.

Mấy ngày nay tiêu tốn không ít thể lực, làm Higashi vốn không định ăn sáng, cuối cùng cũng phải miễn cưỡng nuốt vài miếng.

Văn phòng.

Kể cả khi Higashi đến chỗ Kawase làm, lượng công việc mà Kori giao cho y cũng không giảm bớt chút nào. Vì vậy, y chỉ có thể cắt giảm thời gian nghỉ ngơi của mình, cả buổi trưa không rời khỏi chỗ ngồi, cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa, đến cùng đường mới phải giao mấy việc không quan trọng cho trợ lý.

Người ở công ty Kawase thực ra không tệ chút nào, chẳng qua không có kinh nghiệm thực tế, cộng với hợp tác thiếu ăn ý nên mới không thể khống chế tốc độ công việc. Vì chỉ có hai tuần ngắn ngủi, không thể sửa chữa những khuyết điểm trên, nên Higashi chỉ có thể ôm toàn bộ việc vào người mình. Nay Kori còn yêu cầu y phải về sớm, y đành phải ưu tiên làm những việc quan trọng và tập thể trước.

Đến giờ ăn tối, Higashi vội vàng xếp dữ liệu vào laptop rồi chạy về nhà, ăn tạm thứ gì đó rồi lại cắm đầu vào làm việc. Khoảng 9h30 Kori gọi y, và hai giờ mát xa lại tiếp tục.

Khi về đến phòng, y thực sự mệt không chịu được. Ngâm mình vào bồn tắm ngập nước, sợ mình ngủ quên như hôm qua nên y đặt đồng hồ báo thức – quả nhiên, nhờ đồng hồ y mới dậy được.

Y xốc lại tinh thần, ngồi vào bàn phân tích tiếp tư liệu ở chỗ Kawase. Đến khi trời hửng sáng, y mới trèo lên giường – ngủ được hai giờ.

Thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc đau dạ dày, thuốc giảm đau, thuốc bổ… Càng ngày lượng thuốc y phải uống càng nhiều, tỷ lệ nghịch với số cơm vào bụng y. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Higashi gầy đi rõ ràng, hai hốc mắt lõm vào, thịt trên mặt cũng biến đi đâu mất.

Ngày nào cũng ở cùng nhau, nói Kori không nhận ra sự thay đổi này của y thì đúng là nói dối. Nhưng thế thì sao? Dù sao cũng chỉ có hai tuần, mệt thế nào thì cắn răng chịu đựng một chút là xong, nên Kori cơ bản là không để chuyện này vào trong lòng.

5 thoughts on “[Khí Tử] _ 2

  1. Pingback: Autumn Fall

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s