Phiên ngoại 4 (H)
“Ừm… Ha.. A…” Bạn nhỏ Tùy Dịch đang trốn trong phòng tắm thử nghiệm thiết – bị – chăm – sóc – sức – khỏe.
Thanh âm kìm nén không nổi trào ra khỏi khóe miệng, khuôn mặt vốn trắng nõn dưới nhiệt độ trong phòng tắm lại càng thêm hồng nhuận. Tay cậu cầm một bộ điều khiển, dưới hậu huyệt, một thiết – bị – chăm – sóc – sức – khỏe đang ong ong chuyển động không ngừng.
Tùy Dịch vốn chỉ muốn thử thôi, ai dè cái thứ chết tiệt này làm cậu khó chịu thế chứ… Muốn tắt đi lại không biết tắt chỗ nào, kết quả là ấn nhầm vào nút nào đó, làm vật kia càng chuyển động dữ dội hơn.
“… Ha, ha… Ưm!” Tùy Dịch bị vật kia rung đến mềm nhũn cả người, muốn dùng tay lấy ra, thế nào lại làm nó đi vào càng sâu.
“Ô… Ư, chết tiệt!” Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi ~~ Tùy Dịch khóc không ra nước mắt, phía dưới, bạn nhỏ Tùy đang hưng phấn ngẩng cao đầu, làm cậu chỉ muốn đập nó một phát chết luôn! Mẹ mày hưng phấn cái rắm, chết đến nơi rồi còn không biết!
…
… Thôi, tiếc lắm… Em nó đã sinh trưởng trên người mình hai mấy năm rồi, sống lâu với nhau cũng có tình cảm chứ…
Tùy Dịch bó tay chịu trói, trên mặt không biết là nước mắt hay là cái gì, cả người dinh dính, còn bị nhiệt độ cao hơ cho hỏng đầu.
Ông đây sống bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên bị một thiết – bị – chăm – sóc – sức – khỏe rung cho cao trào đấy…
Vật nhỏ dưới bụng 3 tấc của cậu vẫn hưng phấn như cũ, không hề có dầu hiệu mềm xuống. Tùy Dịch đột nhiên nhớ tới lời quảng cáo của Hà Tiêu: “Chất lượng cực tốt, thời gian sử dụng siêu dài…” Huhu ai muốn mấy cái đấy làm gì, ông đây sắp chết trong nhà tắm đây này! Huhu trinh tiết lỗ hậu của ông bị một thiết – bị – chăm – sóc – sức – khỏe lấy đi sao huhuhu!
Giờ khắc này, Tùy Dịch cảm tưởng như mình đã nhìn thấu hồng trần, đạt đến cảnh giới đắc đạo. Tùy Dịch dứt khoát quăng bộ điều khiển sang một bên, đồng thời vươn tay xuống phía dưới. Chết thì chết, sướng chết cũng là chết! Tùy Dịch nước mắt đầy mặt chửi 18 đời tổ tông nhà Hà Tiêu, huhu là anh hại ông bị phá đời bởi một thiết – bị – chăm – sóc – sức – khỏe!
Tay cậu chuyển động lên xuống không ngừng, thân thể vốn nhỏ gầy nằm úp sấp trong phòng tắm trông lại càng nhỏ. Càng về sau. Tùy Dịch bị khoái cảm ập đến, sướng đến nỗi không mở nổi mắt, mà cũng có thể vì cậu không muốn mở… Thật mất hình tượng quá đi!
Tùy Dịch thở hào hển, lông mi cũng rung động theo vật nhỏ trong cơ thể. Ban đầu cậu còn âm thầm mắng sao thân thể mình lại mẫn cảm như vậy, sau đó thì bắt đầu thả lỏng hưởng thụ~
“Ô, a… Hà, Hà Tiêu… Ưm!” Tùy Dịch không biết vì sao mình lại gọi tên anh, chỉ là lúc lên đỉnh, khuôn mặt của anh đột ngột xuất hiện, mỉm cười gọi tên cậu…
Tùy Dịch nhỏ giọng gọi, mỗi lần kêu đều cảm thấy rất xấu hổ. Cậu vừa ngại ngùng vừa bấn loạn, cậu biết vì sao cậu lại nhớ đến anh – tuy anh nhìn cũng không tệ, mình cũng xác định là thích đàn ông, nhưng vì sao cậu lại nghĩ đến anh ta mà phóng túng đến thế a a a !!
“Ừm…” Tùy Dịch không biết vật kia rung động trong cơ thể mình bao lâu, ý thức cậu dần mơ hồ, thân thể như chết lặng, tiếng ngâm khẽ cũng biến thành tiếng rên rỉ nức nở nhỏ vụn; cậu tưởng như mình sắp chết đến nơi rồi.
“Ôi… Ngừng rồi?” Vật nhỏ kia cuối cùng cũng dừng lại. Tùy Dịch mệt mỏi mở mắt ra, khi nhận ra mình vẫn còn sống thì vội vàng nhảy tót vào bồn tắm, còn chưa kịp rút vật kia ra khỏi cơ thể.
Không ngừng tát nước lên mặt, Tùy Dịch ôm gối, toàn thân không ngừng nóng lên.
Hỏng bét rồi, Tùy Dịch nghĩ.
—
Phiên ngoại 5.
14| Về nghỉ phép hàng năm.
Nhìn Tùy Dịch nhảy nhót về nhà, Hà Tiêu đã nghĩ chắc hôm nay cậu nhóc trúng xổ số rồi, vui mừng hỏi: “Sao rồi?”
“Đến nghỉ phép hàng năm rồi ~~ Muahaha~~” Tùy Dịch nhe răng cười, 32 cái răng khoe ra không thiếu cái nào.
Hà Tiêu: “Vui đến thế?”
Tùy Dịch: “Anh chẳng hiểu lạc thú gì cả. Làm quần quật cả năm mới được mấy ngày nghỉ xả hơi, sung sướng làm sao~~”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “Sao anh không nói gì? Vẻ mặt xấu hổ đó là sao?”
Hà Tiêu: “… Có phải em thường oán giận anh không?”
Tùy Dịch: “..Là sao?”
Hà Tiêu: “Làm quần quật cả năm không cho em nghỉ ngày nào?”
Tùy Dịch: “…”
Hà Tiêu: “…”
Tùy Dịch: “… À…chẳng phải là vẫn có nghỉ ngơi giữa các hiệp sao?”
Hà Tiêu: “Phụt.”
Tùy Dịch: “Cười gì?”
Hà Tiêu: “Đâu có.”
Tùy Dịch: “…”
15| Về học bơi.
Nhân mấy ngày nghỉ, Tùy Dịch lôi kéo Hà Tiêu dạy mình bơi. Hà Tiêu rất nhanh chóng đồng ý, vừa dạy vừa ăn đậu hũ, tội gì mà không làm? Và thực tế sự học bơi này biến thành – sàm sỡ là chính, thừa thời gian thì dạy.
Tùy Dịch đích thị là một con vịt cạn, vừa chạm vào nước là hô đòi áo phao, đến nỗi rất nhiều lần Hà Tiêu phải vớt cậu lên bờ.
Nhưng cậu lại cứng đầu muốn chết, nhất định phải lao đến chỗ nước sâu mới chịu, nói là lớn rồi tập ở chỗ nước cạn sẽ bị người ta cười. Đến nơi rồi, cậu lại nắm tay Hà Tiêu không chịu buông, miệng thì cậy mạnh: “Hà Tiêu anh đừng kéo em, em phải đi tập, ôi chao ôi chao ~~ Đừng có buông!! .. Ọc ọc ọc…”
“Phắc, khó uống muốn chết.” Tùy Dịch cau mày phun nước ra, ho khan vài tiếng.
“Làm sao ngon bằng của anh được.” Hà Tiêu kéo Tùy Dịch, tránh khỏi kiếp bị ngã lần nữa.
“Anh bán đồ uống hồi nào?”
“Sinh ra đã có.”
“…” Tùy Dịch đần mặt cả buổi vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Hà Tiêu cười giải thích: “Tối qua em vừa uống đấy thôi, vừa khóc vừa nói còn muốn…”
“… Tôi giết anh!!!” Tùy Dịch đạp Hà Tiêu một phát, tay anh liền trượt ra.
“Ọc ọc ọc ọc.. Cứu… ọc ọc ọc…”
Đợi Tùy Dịch uống vài ngụm nước, Hà Tiêu mới chịu lôi cậu lên. Tùy Dịch trừng mắt: “Anh đừng có mưu đồ ám sát tôi, muốn đi ăn phở đúng không?” Lời vừa nói, một đám phụ nữ trong bể nhìn sang bên này.
“Không có.”
“Ai tin anh!”
“Anh muốn đợi đến khi em cần hô hấp nhân tạo.” Miệng nói vậy, tay Hà Tiêu bắt đầu không an phận sờ soạng Tùy Dịch.
“…” Tùy Dịch im lặng cam chịu, trong lòng đã sớm đem người trước mặt chém chết. Nếu không vì sợ chết đuối, tôi đã thiến anh ngay và luôn!
16| Về cơm tối.
Tùy Dịch hỏi Hà Tiêu, vì sao anh lại thích em?
Hà Tiêu cười nói, vì em yêu anh.
Tùy Dịch hỏi, nếu em không thích anh nữa thì sao?
Hà Tiêu đáp, có phải hôm nay em lại muốn ăn tôm bóc vỏ* không?
Tùy Dịch không nói gì.
*: ý chỉ JJ của Hà tiểu công sao?
17| Về thẳng thắn.
Tùy Dịch lên cơn hỏi Hà Tiêu: “Hà Tiêu, em có hay thẳng thắn với anh không?”
Hà Tiêu cười cười: “Có.”
Tùy Dịch gãi đầu suy nghĩ: “Sao em không nhớ?”
Hà Tiêu giả bộ buồn rầu: “Nếu tính cả lần người nào đó khóc lóc hô to [Hà Tiêu anh đừng nhanh vậy, thoải mái muốn chết, em chết mất] các kiểu thì đúng là thẳng thắn không ít lần đâu..”
Tùy Dịch: “…” Ông trời ơi, nếu ông cho tôi một cái gậy, tôi nhất định sẽ bổ não tên này ra và rửa sạch những suy nghĩ dâm tà trong đó!
18| Về mất ngủ.
Không biết có phải vì dạo này quá thoải mái hay không, mà gần đây cứ đến nửa đêm là Tùy Dịch phải cởi hết mới ngủ được, nhưng không muốn làm gì cả,
“Hà Tiêu, em thích anh, anh có biết không?”
Tùy Dịch nói với người đang ngủ bên kia, nói xong thì cười rộ lên: “Em nói rồi nhé, anh nghe thấy hay không không phải chuyện của em.”
Người kia hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên.
Người yêu thì không cần nhiều, một người là đủ. Con người có nhiều thứ phải bảo vệ lắm, bỗng nhiên có một người để mình bảo vệ âu cũng là một loại hạnh phúc, phải không?
HOÀN TOÀN VĂN.
kkk->< truyện hay quá nì
LikeLike
Đáng yêu dễ sợ
LikeLike
(♥_♥)
LikeLike
(つ≧▽≦)つ~♡
LikeLike
manh quá ^3^
LikeLiked by 2 people