[Nhà Giàu] _ 21-25.

20131120174526_lufwf-thumb-600_0

21.

Hạ Minh Hòa vô thức nhíu mày, né sang bên để Mộ Tiêu Vân bước qua. Hắn đi được vài bước mới đột nhiên hoàn hồn, mình đang muốn đi đâu đây? Vì thế, Hạ thiếu gia mất hứng trở về phòng ngủ.

Kết quả là, vừa mở cửa ra, hắn liền nhìn thấy nhóc nhảy lớp đang cởi tất chuẩn bị lên giường.

Lông mày vốn chưa dãn ra lại càng cau chặt hơn, nhìn đôi môi nhỏ nhắn màu hồng nhạt mở ra khép vào.

Mộ Tiêu Vân dừng động tác, nhìn bạn cùng bàn đang đứng sừng sững như ngọn núi cao trước mặt mình: “Có chuyện gì không?” Bốn chữ lạnh lùng mà đạm bạc, làm đôi lông mày xinh đẹp của Hạ Minh Hòa càng thêm xoắn xuýt.

Kỳ thực nếu ánh mắt Hạ Minh Hòa không càng lúc càng trở nên sắc bén, Mộ Tiêu Vân cũng không muốn mở miệng.

Nhưng mà, thanh âm hơi yếu ớt vì bị ốm nhẹ kia vừa phát ra đã làm Hạ Minh Hòa nhận thấy, đứa trẻ 13 tuổi luôn tỏ ra thành thục này trong mắt hắn chỉ là một đứa nhỏ đang giận dỗi mà thôi.

“Rửa chân trước khi ngủ.” Giọng nói của Hạ Minh Hòa cũng giống khí chất của hắn, lạnh lùng, có âm luật, vô cùng dễ nghe.

Mộ Tiêu Vân lườm hắn một cái, trong đầu chỉ nghĩ đầu óc tiểu quỷ này có vấn đề rồi. Y rút luôn tất ra ném xuống đất, rồi kéo chăn lên rúc vào.

“…” Hạ Minh Hòa tiến tới xách áo Mộ Tiêu Vân lên: “Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết trước khi ngủ phải rửa chân, cậu còn không bằng trẻ lên ba à?”

Hạ Minh Hòa yêu sạch sẽ, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải tắm một lần. Phòng ngủ là lãnh địa của hắn, hành động này của Mộ Tiêu Vân làm hắn ngứa mắt.

“Xin lỗi, ở nông thôn luôn mất nước cúp điện, ba ngày không tắm cũng là chuyện thường.” Mộ Tiêu Vân nhìn thẳng vào Hạ Minh Hòa, lạnh lùng phản bác.

Trong lòng y khó chịu muốn chết. Tiểu quỷ này thích sạch sẽ làm gì, y đau bụng không muốn đi, hơi đâu quan tâm có rửa chân hay không nữa. Năm đó khi y là gay, ngay cả chuyện dùng miệng tắm rửa cho đàn ông cũng đã từng làm, ngủ không rửa chân có là gì.

“Bẩn quá…” Lời nói cay nghiệt bỗng dừng lại, Hạ Minh Hòa đột nhiên nhận ra sắc mặt thằng nhóc này rất xấu, lúc này mới nhớ ra vừa rồi ở cửa sắc mặt y đã không tốt: “Cậu ốm à?” Bàn tay dán lên trán Mộ Tiêu Vân, không phát sốt. Lo lắng vừa dâng lên trong lòng liền buông xuống.

Nhưng Mộ Tiêu Vân lại trợn tròn mắt.

Tiểu quỷ này vừa làm vẻ mặt muốn giết người xong, giờ sao lại thế này ?

Thực ra suy nghĩ của Hạ Minh Hòa về Mộ Tiêu Vân rất đơn giản.

Xung quanh hắn đều là bạn cùng trang lứa, tuổi tác mọi người trong lớp trong trường không hơn kém nhau nhiều lắm. Đúng lúc Hạ thiếu gia cảm thấy cuộc sống thật không thú vị thì Mộ Tiêu Vân xuất hiện, học sinh 13 tuổi nhảy lên lớp 12 này rất khác biệt trong mắt Hạ Minh Hòa.

Đối với hắn, Mộ Tiêu Vân không phải là một thằng nhóc trẻ tuổi nhỏ gầy, mà là một  con thú con.

Động vật nhỏ luôn khiến người ta thương yêu. Mỗi khi thấy những sinh vật yếu ớt như vậy, Hạ Minh Hòa luôn muốn ăn hiếp chúng.

Tâm tư của Hạ thiếu gia suy cho cùng thì vẫn rất đơn thuần.

“Không sốt thì ốm làm sao được?” Thứ lỗi cho Hạ Minh Hòa suy nghĩ quá đơn giản. Từ nhỏ đến lớn, bên người hắn đều có vệ sĩ, ngay cả sốt hay cảm mạo cũng chưa bị lần nào; hiểu biết về bệnh vặt hàng ngày chỉ dừng ở phát sốt.

“Đau dạ dày.” Có lẽ là thực sự đau đến không chịu được, Mộ Tiêu Vân không nghĩ nhiều về sự quan tâm đột ngột của Hạ Minh Hòa nữa, suy yếu nói ra ba chữ.

“Đang yên đang lành sao lại đau dạ dày?” Hạ Minh Hòa tuy miệng vẫn hỏi nhưng tay đã buông lỏng ra, động tác dịu dàng kéo chăn lên người Mộ Tiêu Vân, giống như nếu bị hở một chút, Mộ Tiêu Vân liền phát sốt.

“Không ăn trưa, chiều cũng không, cho nên có hơi đau.” Mộ Tiêu Vân giải thích, sắc mặt càng trắng hơn.

Hạ Minh Hòa vừa nghe, không hiểu sao lại nổi trận lôi đình: “Cậu là heo à? Ngay cả trẻ lên ba cũng biết không ăn cơm sẽ bị đau dạ dày, cậu sao lại không ăn?”

Thân thể Mộ Tiêu Vân vốn đã không thoải mái, huống gì y đường đường là một người đàn ông 28 tuổi lại bị tiểu quỷ mười mấy tuổi gầm rú quát nạt, cảm giác này vô cùng bực bội, vì thế y cũng rống to: “Cậu mới là heo, chỉ có con heo ba tuổi mới sinh như cậu mới biết không ăn sẽ đau dạ dày!” Rống xong một câu, bụng y lại càng đau.

“Cậu mới là heo con ba tuổi mới sinh, còn tôi thì không.” Hạ Minh Hòa hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Mộ Tiêu Vân đang gầm rú, cảm thấy không thể nói lý với y được.

“Cậu… Cậu thật sự là ngu ngốc.”

“Cậu mới là ngu ngốc hạng nhất.” Không ngờ Hạ Minh Hòa nghe xong lại thong thả phun ra một câu như vậy, làm Mộ Tiêu Vân thiếu chút nữa ói ra máu.

Nhưng Mộ Tiêu Vân không cần tức giận lâu, vì rất nhanh y đã nghe thấy Hạ Minh Hòa gọi điện: “Vâng, tôi không ăn bữa trưa với bữa chiều, đau dạ dày, giờ phải làm sao? Vâng, vậy anh mau mang thuốc tới đây… Mau lên, đừng làm tôi đau đến chết.”

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân co quắp vài cái, y chắc chắn mình đã cảm động khi Hạ Minh Hòa gọi điện vì y, nhưng nói ‘đau đến chết’ thì quá khoa trương rồi.

Nhưng y rất nhanh hoàn hồn lại, vì có một cánh tay vòng qua cổ y, bế y lên.

“Cậu muốn làm gì?” Mộ Tiêu Vân nhất thời khẩn trương, linh hồn 28 tuổi cũng không bình tĩnh được.  Y hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Minh Hòa.

Hạ Minh Hòa đảo cặp mắt trắng dã: “Bác sĩ nói phải uống ít nước ấm trước mới không làm dạ dày bị thương.” Biểu cảm trên mặt Hạ thiếu gia vẫn lạnh lùng như trước, nhưng thanh âm đã mềm mại hơn rất nhiều.

Đối với người bệnh, hắn vô cùng săn sóc.

Hả? Mộ Tiêu Vân trừng mắt nhìn, một dòng nước ấm rót vào đáy lòng. Dù bên ngoài tiểu quỷ này luôn cao cao tại thượng, thậm chí miệng lưỡi độc địa làm người ta tức giận muốn điên, nhưng bên trong vẫn rất thiện lương.

Thế nhưng sự ‘thiện lương’ này, vào một ngày nào đó về sau, khi Mộ Tiêu Vân thấy được sự tàn nhẫn của Hạ thiếu gia, hoàn toàn bị phá vỡ.

Mộ Tiêu Vân nhận lấy cốc nước từ tay Hạ Minh Hòa. Y cầm bằng cả hai tay, uống từng ngụm nhỏ một. Tầm mắt Hạ Minh Hòa dừng trên tay Mộ Tiêu Vân, thật nhỏ, trắng trắng, chỉ là hơi gầy. Móng tay cắt sửa rất sạch sẽ gọn gàng, đôi tay này hẳn là phải béo thêm chút thịt thì sờ lên mới có cảm xúc. Tiếp đó, tầm mắt hắn lại rơi xuống cái miệng đang uống nước của Mộ Tiêu Vân. Khuôn miệng rất nhỏ, cánh môi phớt hồng, rất nhạt.

Đúng là một đứa trẻ, Hạ Minh Hòa nghĩ.

22.

Chờ Mộ Tiêu Vân uống hết phân nửa cốc nước ấm, Hạ Minh Hòa tiếp nhận cái cốc rồi một lần nữa đặt y lên giường, kéo chăn thật kín. Một lát sau, Hạ Minh Hòa đặt cốc lên bàn, như vừa nhìn thấy cái gì mở miệng hỏi: “ Giữa trưa sau khi ngủ dậy sao cậu lại không uống nước?”

Mộ Tiêu Vân nghĩ lại, buổi trưa lúc thức dậy y có khát, nhưng mà: “Lúc chuẩn bị hành lý quên không mang cốc.”

Hạ Minh Hòa nghe rồi nhíu mày: “Cậu bị cận à, không thấy cốc nước tôi để trên bàn sao?”

“Nó không phải là của tôi, làm sao tôi biết cậu để lên đó làm gì?”

“Cậu là đồ ngốc sao? Trong phòng chỉ có hai chúng ta, tôi rót hai cốc, một cốc cho mình thì cốc còn lại đương nhiên là cho cậu!” Nghĩ bụng thằng nhóc này thức dậy giữa trưa không có trà lạnh, hơn nữa nằm điều hòa lâu cũng không tốt, hắn mới tiện tay rót thêm cho y một cốc khi pha trà. Không ngờ thằng nhóc này căn bản là không thể giao lưu, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.

(Kỳ thực là đầu óc Hạ thiếu gia suy nghĩ khác người .___.)

Không khí vừa mới hài hòa một chút đã bị một câu nói của Hạ thiếu gia phá hủy.

Nhưng hiện tại Mộ Tiêu Vân không muốn cãi nhau với hắn nữa, vì y mơ hồ hiểu được, thằng nhóc này có ý tốt. Nhưng y vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu nhất định có rất ít bạn bè.” Lúc nào cũng lên mặt, mồm miệng lại ác độc, ai chịu nổi hắn chứ.

“Không, hoàn toàn ngược lại, bạn bè của tôi rất nhiều.” Hạ Minh Hòa cố ý đả kích Mộ Tiêu Vân.

“Vậy nhất định là cậu ngày nào cũng cãi nhau với họ.”

“Không, hoàn toàn trái lại, tôi rất thân thiết với bọn họ.”

“Quỷ mới tin cậu.”

“Vì trong đám bạn bè của tôi, không ai ngay cả đạo lý không ăn thì đau dạ dày đơn giản như thế cũng không hiểu.” Hạ thiếu gia vô cùng bình tĩnh đáp trả.

Mẹ kiếp.

Trứng Mộ Tiêu Vân đau rồi. Y thề, cái đề tài này sẽ là điểm yếu cả đời của y.

Thùng thùng thùng, tiếng đập cửa gấp gáp vang lên.

“Có chuyện gì?” Khi Hạ Minh Hòa đứng lên đi ra, tâm tình của hắn rất tốt, vì rốt cục hắn đã có thể chỉnh chết thằng nhóc này rồi. Thế nên sau khi mở cửa, nét cười nơi khóe miệng còn chưa kịp thu hồi, hắn liền nhìn thấy người ngoài cửa sắc mặt xanh mét.

“Minh… Minh Hòa, mày không sao chứ? ” Nhìn hắn thần thái sáng láng, mặt mày hớn hở, thế nào cũng không giống một người bị đau dạ dày vì không ăn cơm. Hơn nữa, bọn hắn cùng ăn bữa trưa bữa chiều với nhau, lượng cơm Minh Hòa ăn vẫn bình thường.

“Tao có thể có chuyện gì?” Hạ Minh Hòa không hiểu gì hỏi lại.

“Anh Thanh Hòa gọi tới mắng tao một chặp, nói làm anh em với nhau mà mày chưa ăn cơm  cũng không biết, có sống cũng vô dụng, hơn nữa còn không biết mày bị đau dạ dày, có lấy cái chết để tạ tội cũng không đủ. ” Trần Cảnh Võ vì mình kêu oan.

“A, anh tao chuyện bé xé ra to thôi. Tao không sao, mày tiếp tục tự học đêm đi.” Nói rồi chuẩn bị xoay người đóng cửa.

“Chờ một chút.” Hai tay Trần Cảnh Võ ngăn cánh cửa lại: “ Thế thì sao anh Thanh Hòa lại gọi đến? Mày có biết nếu làm kinh động đến anh ấy, cảm mạo hay AIDS đều nghiêm trọng như nhau.”

Mọi người đều biết, đối với Hạ Thanh Hòa, em trai bảo bối Hạ Minh Hòa này còn quan trọng hơn cả bà xã, quả thực chính là tâm can trong lòng hắn.

“À, bạn cùng phòng của tao không ăn trưa ăn tối, đói đến đau dạ dày.” Hắn giải thích gọn lỏn, sau đó phịch một tiếng, cánh cửa đóng lại trước sự kinh ngạc của Trần Cảnh Võ.

Trừng mắt nhìn, rồi lại tiếp tục trừng mắt, đầu óc Trần Cảnh Võ hỗn loạn, khuôn mặt tuấn tú nghẹn khuất như vừa nuốt một quả trứng vịt.

Đóng chặt cửa, Hạ Minh Hòa nhìn thấy Mộ Tiêu Vân lại ném tất xuống đất, vẻ mặt cau có. Một lát sau, hắn nhặt tất trên đất lên rồi đi vào phòng vệ sinh.

Lúc đi ra, trong tay Hạ Minh Hòa bưng theo một cái chậu rửa chân, bên trong là nước âm đang bốc hơi. Hắn đặt cái chậu lên giường Mộ Tiêu Vân, rồi ngồi ở cuối giường, vén chân lên lấy chân y ra.

Lạnh quá, đây là cảm giác đầu tiên của y. Nằm trong chăn lâu như vậy, chân của thằng nhóc này vẫn lạnh như khối băng.

“Cậu làm gì thế?” Mộ Tiêu Vân bị dọa sợ, kinh ngạc đêm nay còn nhiều hơn 28 năm đời trước của y cộng lại.

“Rửa chân.” Hạ Minh Hòa trả lời, rồi lấy khăn nhúng nước ấm vắt khô phủ lên bàn chân lạnh như băng của Mộ Tiêu Vân. Ấm áp từ lòng bàn chân dần lan tỏa, nhưng dòng nước ấm chảy qua tim lúc này còn ấm áp hơn

Đây là một cảm giác mà Mộ Tiêu Vân không cách nào hình dung, cũng mãi mãi không thể quên đi được.

23.

“Còn lạnh không?” Hạ Minh Hòa đang kỳ cọ, ngẩng đầu lên thấy nhóc nhảy lớp đang ngước lên đỏ mặt nhìn mình liền mở miệng hỏi.

Mộ Tiêu Vân lắc đầu, sau đó giật giật chân, yên lặng chui vào chăn. Y thực mâu thuẫn, mình bị một thằng nhóc chiếu cố, mà một khắc trước thằng nhóc này còn hung dữ tranh cãi với mình, loại cảm giác này ai có thể hiểu được?

Nhưng, khóe miệng Mộ Tiêu Vân khẽ gợi lên ý cười, đây là lần đầu tiên y thả lỏng tâm tình từ sau khi sống lại đến giờ.

“Hạ Minh Hòa.” Thanh âm từ trong chăn vọng ra.

“Hả?” Hạ Minh Hòa rửa chân xong, đang đi qua giường Mộ Tiêu Vân, lại nghe thấy đứa nhỏ này gọi mình lại, liền cúi xuống nhìn y.

“Cảm ơn cậu.” Mộ Tiêu Vân chỉ lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt đen huyền mang theo vài phần hoa đào, ánh mắt sáng ngời ngước nhìn Hạ Minh Hòa. Nhưng trong mắt Hạ Minh Hòa, đôi mắt hữu thần của đứa trẻ này nhìn thật giống mắt của cún con Vượng Vượng, vô cùng đáng yêu.

“Không có gì.” Hạ Minh Hòa gật đầu coi như tiếp nhận lời cảm ơn của đối phương. Dường như vừa nhớ ra cái gì, Hạ Minh Hòa nghiêm túc nói: “Sau này gọi tôi là anh.”

Mộ Tiêu Vân ngậm miệng không nói lời nào. Ít nhiều gì y cũng đã nắm bắt được tính cách của người này – một thằng nhóc tính cách vặn vẹo khó chiều, ăn mềm không ăn cứng.

“Có nghe không?” Thấy Mộ Tiêu Vân không nói gì, Hạ Minh Hòa hỏi lại lần nữa.

Nhưng Mộ Tiêu Vân chỉ nhắm mắt lại tiếp tục giữ im lặng, muốn một người đàn ông 28 tuổi như y gọi một thiếu niên 17 tuổi bằng ‘anh’ là không thể nào. Chẳng qua, Hạ Minh Hòa không có ý định hỏi ý kiến của y, trong mắt Hạ thiếu gia, lời hắn nói là thánh chỉ.

“Còn nữa, không được nói chuyện hôm nay cho người khác biết.” Hạ Minh Hòa không nhịn được cảnh cáo một câu.

“Được.” Lúc này, Mộ Tiêu Vân lại rất phối hợp.

Nhóc nhảy lớp này rất hiểu chuyện, Hạ Minh Hòa nghĩ.

Phòng ngủ trở nên im lặng, Mộ Tiêu Vân cảm thấy mệt mỏi, dần dần rơi vào giấc ngủ. Y cho rằng mình sẽ nằm mơ, nhưng không ngờ rằng, đây là lần đầu tiên từ khi sống lại đến nay y được ngủ an ổn như vậy. Mãi đến khi có người bóp mũi y, y mới không tình nguyện mở mắt ra. Trong nháy mắt đại não không kịp phản ứng, hô hấp khó khăn làm y lập tức tỉnh lại. Khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt làm y sửng sốt, một lúc lâu sau mới đẩy tay đối phương ra: “Cậu làm gì thế?” Đang ngủ ngon, có thể cho người ta ngủ hay không.

“Uống thuốc.” Thì ra thuốc đã mang đến, mà bác sĩ đã bị Hạ Minh Hòa đẩy đi rồi.

“Thế thì cậu cũng không được bóp mũi tôi.” Mộ Tiêu Vân miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, vô cùng buồn ngủ.

“Cậu ngủ như lợn chết ấy, phải dùng cách này mới gọi dậy được.” Hạ Minh Hòa nói rồi nhíu mày: “Cậu ngủ còn chảy nước miếng.” Chảy dãi lúc ngủ trong mắt Hạ thiếu gia là vô cùng bẩn.

Chém gió vl.” Mộ Tiêu Vân phủ nhận. Một người trưởng thành 28 tuổi sao có thể ngủ chảy nước miếng ?

“Không được nói tục.” Hạ Minh Hòa đưa thuốc đến bên miệng Mộ Tiêu Vân: “Uống thuốc, rồi ăn hết bát cháo kia.”

“Không phải thô tục mà là câu cửa miệng, hơn nữa cậu cũng nói tục.” Mộ Tiêu Vân im lặng mắng hắn là heo, tâm lý thằng nhóc nhày quá biến thái rồi. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng y lại hơi vui vẻ. Y chưa từng trải qua cảm giác được chiếu cố như vậy.

“Tôi lớn hơn cậu.” Hạ Minh Hòa đương nhiên trả lời.

Mộ Tiêu Vân nghe vậy, muốn đáp trả nhưng lại nghĩ không muốn phức tạp hóa vấn đề: “Ai mang cháo tới vậy?” Thơm quá, nhìn qua rất ngon miệng.

“Bác sĩ.”

“Bác sĩ nào lại mang cháo đến?”

“Bác sĩ riêng của nhà tôi.” Hạ thiếu gia không muốn giải thích: “Ăn xong đánh răng ngủ tiếp.” Cuộc sống của hắn rất quy tắc, trước khi ngủ bắt buộc phải đánh răng rửa mặt.

Đời trước Mộ Tiêu Vân sống trong nhung lụa, cuộc sống về đêm lại càng phong phú. Hiển nhiên, hai loại hình bày hoàn toàn tương phản.

“Hạ Minh Hòa, sao cậu lại tốt với tôi như vậy?” Mộ Tiêu Vân vừa húp cháo vừa hỏi.

Hạ Minh Hòa không trả lời.

“Ngủ rồi sao?” Mộ Tiêu Vân lại hỏi.

Đối phương vẫn không nói gì.

“Hạ Minh Hòa, nếu cậu không nói, tôi sẽ không đánh răng cũng không rửa mặt.” Mộ Tiêu Vân uy hiếp, nét cười nơi khóe miệng càng sâu.

Quả nhiên, Hạ thiếu gia mở miệng: “Gọi anh.” Tuy không phải đáp án mà Mộ Tiêu Vân muốn, nhưng chịu nói là tốt rồi.

Mộ Tiêu Vân cảm thấy hứng thú, niềm vui của y thời đi học hẳn là Hạ Minh Hòa này rồi. “Chúng ta là bạn học.” Mộ Tiêu Vân đường đường chính chính nói: “ Bạn học là bình đẳng, không thể đặc biệt kéo bè kết phái. Cho nên, tôi vẫn gọi cậu là Hạ Minh Hòa thôi.”

Hạ thiếu gia tiếp tục trầm mặc.

“Hạ Minh Hòa, tôi ăn xong rồi, ngủ đây.” Mộ Tiêu Vân đặt cái bát lên kệ đầu giường rồi chui vào chăn ngủ tiếp,

Nhưng y vừa mới nằm xuống, bàn tay to lớn của Hạ Minh Hòa liền vươn tới nắm lấy mũi y. Mày kiếm nhướn lên, đôi mắt rất sâu nhìn chăm chú vào Mộ Tiêu Vân: “Gọi anh.”

Mộ Tiêu Vân khó thở, mặt bắt đầu trướng đỏ: “Không gọi.”

Mặt đứa nhỏ nghẹn hồng lên nhìn như quả táo, hơn nữa lại đẹp, nên tâm tình Hạ thiếu rất vui vẻ, nhưng tay vẫn không chịu buông ra: “Gọi anh.”

“Không gọi.” Mộ Tiêu Vân thẳng thắn cự tuyệt. Không thở được bằng mũi, dùng miệng cũng được.

Chẳng qua y đã coi nhẹ quyết tâm của Hạ thiếu gia. Nhiệt khí từ miệng phun ra có chút nóng, phả lên mặt Hạ Minh Hòa, hắn đương nhiên cũng cảm thấy. Cho nên, Hạ Minh Hòa dùng tay kia che lấy miệng y, sau đó đắc ý nhìn y: “Gọi anh.”

“Ưm, ưm…” Mộ Tiêu Vân lắc đầu dãy dụa, hô hấp càng ngày càng khó khăn, xem ra Hạ Minh Hòa rất quyết tâm. Y khinh, muốn y gọi một thằng nhóc 17 tuổi là anh là không thể! Nhưng mà, đáy lòng Mộ Tiêu Vân bắt đầu tính toán, âm thầm chào hỏi mười tám đời tổ tông Hạ Minh Hòa

“Gọi anh, sau này tôi liền bảo vệ cậu.”

Tiểu quỷ, nghĩ mình là xã hội đen chắc. Mộ Tiêu Vân khinh thường.

“Cậu đau dạ dày tôi cho cậu thuốc, cậu muốn ăn cháo tôi liền sai người làm cho cậu.”

Đủ hấp dẫn, chẳng qua Mộ Tiêu Vân cho rằng, mình thân là một người đàn ông28 tuổi, định lực tốt. Nhưng mà, trong lúc đàm phán thằng nhóc này cũng không thể buông tay được sao, y thật sự sắp nghẹn chết rồi.

“Khó chịu?” Hạ Minh Hòa đột nhiên cười, “Nếu cậu không gọi, sau này tôi sẽ làm cậu càng khó chịu hơn.”

Chết tiệt, mới nghe bức lương vi xướng, giờ lại có bức người nhận thân sao?

Logic thật, Mộ Tiêu Vân ngậm ngùi nuốt nước mắt, gật gật đầu.

Quả nhiên, Hạ thiếu gia hài lòng thả tay ra: “Gọi một tiếng anh trước đi.”

“Anh.” Thanh âm trong trẻo, âm cuối ngân dài. Hạ thiếu nghe đến vui vẻ, không nhìn thấy được nét giảo hoạt lóe lên nơi đáy mắt Mộ Tiêu Vân. Chỉ là một tiếng gọi cũng không mất miếng thịt nào, y có thể bỏ qua, hơn nữa y có dự cảm, thằng nhóc này về sau nhất định sẽ dùng được.

“Ừm, vì tôi rất rảnh rỗi.” Tâm tình Hạ thiếu rất tốt, có câu hỏi đương nhiên sẽ trả lời.

“Hả?” Lần này đến lượt Mộ Tiêu Vân không hiểu gì rồi.

“Ngu ngốc, không phải cậu hỏi vì sao tôi lại tốt với cậu sao? Vì tôi rất rảnh.” Hạ thiếu giải thích rồi chui vào chăn của mình: “Nhớ đi đánh răng, nếu không tôi sẽ đá cậu ra ngoài.” Cảm giác có em trai thật không tệ.

Mộ Tiêu Vân méo miệng, y rất muốn mặc kệ đại thiếu gia nông nổi thất thường này mà đi ngủ, nhưng mà thân thể không chịu nghe lời ý chí, xuống giường đi WC rồi đánh răng rửa mặt.

Vừa đánh răng, Mộ Tiêu Vân vừa nhìn mình trong gương. Khuôn mặt xa lạ của 15 năm trước dần trở nên quen thuộc, điều khác biệt nhất là, ánh mắt người trong gương ánh lên nét cười thản nhiên. Nét cười này, Mộ Tiêu Vân không nhớ lần cuối thấy nó đã cách đây bao lâu.

Là sau khi mẹ mất, một khắc kia tự cho mình là đúng, cho rằng Diêu Tinh Tinh đối xử tốt với mình? Đã lâu lắm rồi, y không nhớ rõ nữa. Điều duy nhất y nhớ rõ chính là, đời này, y phải bảo vệ mẹ thật tốt.

Tâm tình Mộ Tiêu Vân thay đổi, ánh mắt người trong gương cũng trở nên sắc bén.

“Cậu đang tự sướng trước gương sao?” Người lúc này phải nằm trên giường lại xuất hiện ở cửa. Thực ra Hạ Minh Hòa đã đứng đó một lúc. Hắn chờ mãi không thấy đứa nhỏ này quay về, lại nhớ ra y vừa bị đau bụng, nên liền tới xem. Kết quả là, hắn thấy y đang luyện mắt trước gương, miệng còn đầy bọt kem đánh răng.

Mộ Tiêu Vân nhanh chóng súc miệng, ném cho Hạ Minh Hòa bốn chữ: “Ai cần anh lo.” Khi nói ra chữ kia, Mộ Tiêu Vân cũng hơi xấu hổ. Muốn làm anh chứ gì, vậy y liền giả thành đứa trẻ 13 tuổi thật tốt mới được.

Mà lúc này, Hạ thiếu gia quả nhiên đầu óc hỗn loạn. Lúc thằng nhóc kianói như vậy, thực cmn – ý vị.

24.

Đau quá!

Mộ Tiêu Vân bị véo đến tỉnh, da mịn thịt mềm, mặt bị người ta bóp chặt làm y đau muốn khóc. Y rất không tình nguyện mở mắt ra, kết quả là thấy Hạ thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở đầu giường, mà thứ vẫn nắn bóp mặt y là tay hắn.

“Làm cái quái gì vậy?” Mộ Tiêu Vân tức đến trắng bệch cả mặt, liếc đối phương một cái. Giờ y đã  biết sơ sơ, gặp phải Hạ thiếu gia tuyệt đối là chuyện đen đủi.

Mộ Tiêu Vân vừa tỉnh dậy, ánh mắt mông lung mang theo nét gợi cảm của người trưởng thành, hoàn toàn không giống một đứa trẻ 13 tuổi, làm Hạ Minh Hòa cảm thấy như bị mê hoặc. Hắn sửng sốt một chút rồi hùng hồn mở miệng: “Chạy bộ buổi sáng.”

“Chạy bộ sáng? Không đi.” Thời tiết tháng 2 vẫn còn giá rét của ngày đông, lạnh muốn chết, huống gì Mộ Tiêu Vân là người vô cùng sợ lạnh. Ở nhà y kiếp trước –chỉ cần y ở nhà- điều hòa luôn bật nhiệt độ ổn định suốt 24 giờ.

“Đi, thân thể cậu quá yếu.” Trong mắt Hạ Minh Hòa, thân làm anh trai thúc giục em trai rèn luyện thân thể là chuyện đương nhiên.

“Thân thể em sao lại yếu?” Mộ Tiêu Vân lớn tiếng phản bác.

“Không ăn hai bữa cơm đã đau bụng không phải là yếu à?” Hạ Minh Hòa hừ lạnh.

“Ai không ăn cơm chẳng đau bụng, anh có hiểu không hả?” Nếu là ở kiếp trước, Mộ Tiêu Vân đã sớm xắn tay áo lênđánh nhau. Sau khi sống lại, không chỉ thân thể mà tính tình cũng thu liễm lại rồi.

“Biết vậy sao cậu không ăn? Giảm béo chắc?” Hạ Minh Hòa thản nhiên nhìn Mộ Tiêu Vân, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, cậu còn ngu hơn heo.

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân giật giật, y rất muốn một phát tát chết tiểu quỷ đáng giận này! Có điều, y ủy khuất ngước nhìn Hạ Minh Hòa nói: “Đồ ở nhà ăn em không ăn được, em thích đồ nóng, loại mới làm xong ấy.”

Hạ Minh Hòa trầm lặng vài giây rồi phun ra một chữ: “Được.”

Mộ Tiêu Vân nhìn hắn, đáy mắt hiện lên nét cười tính toán: “Anh, hôm qua em mới đau bụng, giờ vẫn không thoải mái lắm. Hôm nay không chạy, chờ khi nào em khỏe rồi mình đi được không?” Thanh âm nhỏ nhẹ, nụ cười lấy lòng của trẻ con cộng với diện mạo thanh tú của Mộ Tiêu Vân, không thể không nói là rất hữu dụng.

Sau đó Hạ thiếu gia đứng lên: “Được.” Vẫn là một chữ, Hạ thiếu gia mặc đồ thể thao tự đi chạy một mình.

Trong nháy mắt cửa đóng lại, Mộ Tiêu Vân cười như cáo vừa trộm được gà. Cùng lắm chỉ một tiếng ‘anh’ mà thôi, thằng nhóc đó thích chủ nghĩa đại nam tử thì cứ kệ nó đi.

Nhưng cũng vì thế mà Mộ Tiêu Vân không ngủ được nữa. Thấy vẫn còn sớm, mới có 6 giờ, y liền đi bật nước nóng chuẩn bị tắm một chút.

6 rưỡi, Mộ Tiêu Vân vừa tắm xong bước ra, nước trên người vẫn chưa lau khô thì Hạ Minh Hòa vừa trở về. Hạ thiếu gia ào vào như gió, đột nhiên đập vào mắt là thân thể trần trụi của Mộ Tiêu Vân, hắn rống lên một tiếng kinh thiên động địa: “Cậu là heo sao? Tắm xong không lau khô sẽ bị cảm mạo!” Nói rồi hắn lấy ra một cái khăn mới toanh trong tủ quần áo ném cho Mộ Tiêu Vân.

Mộ Tiêu Vân nhíu mày, vừa lau người vừa nói: “Em nghĩ anh chạy bộ về sẽ muốn tắm, liền bật nước nóng. Nhưng chờ mãi không thấy anh về, em liền tắm trước, không phải anh thích sạch sẽ sao?”

Thanh âm nhỏ nhẹ, mềm mại xoa dịu lửa giận của Hạ thiếu, hắn nhìn Mộ Tiêu Vân: “Vì anh?”

“Ừ.” Mộ Tiêu Vân gật đầu tỏ vẻ chân thành. Thực tế trong lòng y đang cười không nhặt được mồm, thằng nhóc này thật dễ lừa.

Hạ Minh Hòa yên lặng bước vào phòng tắm, cởi đồ thể thao ra, đứng dưới vòi sen, tay vẫn run rẩy. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên thân thể của Mộ Tiêu Vân, cậu nhóc 13 tuổi, làn da trắng nõn, dáng người thon dài, eo lưng mảnh khảnh, còn có… thứ mềm mại nằm úp sấp giữa hai chân.

Shit!

Hạ Minh Hòa mắng một câu, đoạn lấy tay che mặt, nhỏ giọng: “Thật nhỏ.”

Nhưng mà, tim hắn lại đập thình thịch không ngừng.

Khi Hạ Minh Hòa bước ra, thấy nhóc nhảy lớp đang ngồi trước bàn ăn cháo mình vừa mua về. Nghe thấy tiếng cửa mở, y quay lại, nở nụ cười sáng lạn với hắn: “Anh, đây là bữa sáng mua cho em sao?”

Hạ Minh Hòa mặt không đổi sắc gật đầu, bộ dáng này của nhóc nhảy lớp thật vui vẻ. Hôm qua còn là tỏ vẻ lão già từng trải nhàm chán muốn chết, giờ thì nhìn đáng yêu hơn nhiều.

Mộ Tiêu Vân thấy vậy, trong lòng vui vẻ muốn chết: “Anh, em sợ lạnh, không dậy sớm được. Sau này nhờ anh mua bữa sáng hộ em nhé?”

Hạ Minh Hòa nghe xong, như bị một xô nước lạnh dội từ đầu xuống chân.

“Anh, nếu em không ăn điểm tâm sẽ bị đau dạ dày, hơn nữa đồ anh mua ăn ngon lắm.” Mộ Tiêu Vân không nhanh không chậm bỏ thêm một câu.

“Được.” Hạ thiếu được tâng bốc, mặt lạnh đồng ý rồi.

Sáng sớm bước ra cửa, lớn nhỏ phòng đối diện đã đang chờ. Hạ Minh Hòa thích chạy bộ buổi sáng – đây là Hạ tham mưu yêu cầu hắn rèn luyện. Trước đây khi cha mẹ hắn bề bộn nhiều việc, Hạ Minh Hòa luôn sống cùng Hạ tham mưu. Hắn được chăm sóc rất tốt, ông nội hắn là một người có nề nếp, hắn học được từ ông không ít, thậm chí cả tính cách cũng vậy.

Thế nhưng, Hạ Minh Hòa chưa từng ép buộc người khác, ví dụ như chuyện chạy bộ buổi sáng này. Trần Cảnh Văn hay mấy đứa phòng đối diện không thích, hắn cũng không ép. Nhưng đối với nhóc nhảy lớp Mộ Tiêu Vân này, hắn lại muốn bức y đi bằng mọi cách. Giống như Mộ Tiêu Vân đã từng nói, tính cách vị Hạ thiếu này có chút động kinh.

Thực ra suy nghĩ của Hạ Minh Hòa rất đơn giản, hắn thấy Mộ Tiêu Vân yếu đến nỗi gió thổi cũng bay, nghĩ y cần rèn luyện mà thôi.

Có một loại duyên phận gọi là vừa nhìn đã thuận mắt, Hạ Minh Hòa đối với Mộ Tiêu Vân chính là như thế.

Bọn Trần Cảnh Võ thấy Hạ Minh Hòa đi ra cùng Mộ Tiêu Vân, có chút bất ngờ.

Từ Nham trêu chọc cười: “Nên xưng hô với nhóc nhảy lớp như thế nào đây?” Tính cách Từ Nham khá linh hoạt, bình thường cậu ta luôn cười cười, nhưng trong nét cười luôn có chút bén nhọn. Không dễ ở chung với người này – đây là cảm giác đầu tiên của Mộ Tiêu Vân. Tuy bây giờ cậu ta còn trẻ, nhưng từ nụ cười không lan đến đáy mắt kia y có thể thấy, người này tâm kế rất sâu. Nếu so sánh ra, tiểu thiếu gia động kinh có vẻ đáng yêu hơn.

Chẳng qua trong nụ cười của Từ Nham cũng không có sự lạnh lùng. Có lẽ đối với đứa nhỏ mới 13 tuổi này, Từ Nham cũng không quá để ý.

Trên thực tế, cảm giác của Mộ Tiêu Vân là đúng. Trong cả nhóm, Từ Nham là người thành thục nhất. Cha mẹ cậu ta đã ly hôn, đều có gia đình mới, cậu ta đương nhiên phải suy nghĩ sâu sắc hơn người khác mấy phần..

Mộ Tiêu Vân trừng mắt nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Hòa. Y rất không quen với cách gọi ‘nhóc nhảy lớp’ này.

Hạ thiếu gia vô cùng cao hứng với động tác của Mộ Tiêu Vân, chẳng qua trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì. Tự hắn cho rằng, đây là biểu hiện nhóc nhảy lớp đang tín nhiệm mình. Kỳ thật hắn không biết, Mộ Tiêu Vân chỉ đang hỏi ý hắn mà thôi.

“Từ Nham, đây là em trai tao.” Hắn giới thiệu đơn giản, rồi nói với cả đám phía sau: “Sau này mọi người nhớ chăm sóc nó.” Hạ thiếu không có em trai, nên đối với thân phận của đứa em này, hắn vô cùng cố chấp.

Cái gì?

Không chỉ Từ Nham, ngay cả những người khác cũng ngẩn ra. Quen biết Hạ Minh Hòa đã 17 năm, lần đầu tiên Trần Cảnh Võ thấy Hạ thiếu gia chủ động giới thiệu một người. Trước kia không phải là ‘được’ hay ‘ừ’ rồi chỉ liếc mắt qua một cái sao?

“Chào anh Từ Nham, em là Mộ Tiêu Vân.” Mộ Tiêu Vân mỉm cười thản nhiên, nụ cười không có ý nhu thuận lấy lòng mà chỉ là khách sáo giữa bạn học với nhau mà thôi.

Khóe miệng Từ Nham co quắp giật giật hồi lâu, cuối cùng mới phun ra một câu: “Sau này anh sẽ bảo vệ em.” Nói xong còn vỗ vai Mộ Tiêu Vân một cái.

“Đi thôi.” Hạ thiếu đột nhiên mất hứng. Mọi người đều cảm nhận được, nhưng không ai biết vì sao.

Mộ Tiêu Vân lại rất vui vẻ. Y đuổi kịp bước chân của Hạ Minh Hòa, ngẩng lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thằng nhóc, cười nói: “Anh không vui à?”

Hạ Minh Hòa liếc y, không nói.

Từ Nham nhìn Trần Cảnh Võ, lông mày hắn đang xoắn lại với nhau.

“Đi thôi.” Tiền Hải thẳng tính, suy nghĩ đơn giản, hắn nghĩ hôm nay được thấy mặt có nhân tính nhất của Hạ thiếu gia rồi.

Lý Tuyết luôn là người lặng lẽ, không có ý kiến gì.

Dừng chân dưới tòa nhà lớn,  gió thổi qua mặt hơi lạnh, Mộ Tiêu Vân theo bản năng rụt cổ lại, có khao khát muốn ném hết sách trong tay đi. Đêm qua tự học, y mang chỗ sách này về phòng ngủ, định bụng khi hết đau dạ dày rồi sẽ xem tiếp. Ai ngờ khi về đến phòng, y liền ngủ luôn.

Mộ Tiêu Vân không thích đeo găng tay. Nói là trẻ con thích tỏ vẻ cool cũng được, y vẫn không thích, cảm thấy đeo găng làm gì cũng không tiện. Cho nên hiện tại, tay y thật xui xẻo.

Hạ Minh Hòa không thấy Mộ Tiêu Vân đi bên cạnh nữa, liền quay lại xem. Chỉ thấy Mộ Tiêu Vân đang đứng sau hắn vài mét, thân ảnh nho nhỏ một mình giữa trời đất, cảm giác thật cô đơn lạnh lẽo. Tim hắn nhói đau, không kịp xác định đó là cảm giác gì, thậm chí còn không kịp nắm bắt.

Hạ Minh Hòa tiến tới, đón lấy sách trên tay Mộ Tiêu Vân: “Cậu có chết rét cũng đáng lắm, chạy bộ buổi sáng thì không đi, ra ngoài cũng không chịu mang găng tay.” Miệng tuy nói như vậy, nhưng tay phải hắn lại nắm lấy tay trái của Mộ Tiêu Vân.

Một khắc này, Mộ Tiêu Vân choáng váng. Độ ấm trong tay truyền tới, cuồn cuộn không dứt, giống như cảm giác trên chân tối hôm qua. Thằng nhóc này, không phải đang ép một gay trời sinh là y phạm tội đấy chứ?

Khóe môi bị lạnh đến thâm tím, nhưng nụ cười nơi khóe miệng Mộ Tiêu Vân thật ôn hòa.

Tầm mắt Hạ Minh Hòa rơi xuống, thoáng thấy sườn mặt của Mộ Tiêu Vân cùng với độ cong nơi khóe miệng. Lông mày hắn đang nhíu chặt thả lỏng ra, bất tri bất giác cũng mỉm cười.

Mấy người đi phía sau không thấy rõ ánh mắt của bọn hắn, nhưng cũng mơ hồ có cảm giác không tốt. Ít nhất là Từ Nham thấy vậy.

“Thì ra Hạ Minh Hòa mắc chứng cuồng em trai à.” Tiền Hải thiếu đòn nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”

“Tiếc cái gì?” Từ Nham lườm hắn một cái, ngữ khí rất không hài lòng.

“Tiếc là tớ lỡ sinh sớm vài năm.” Hắn hất tóc tự cho là tiêu sái.

Từ Nham bước thong thả, một cước đạp xuống mông Tiền Hải: “ Này thì tặng mày một lần nữa đầu thai!”

25.

Một nửa số tiết buổi sáng là tự học, Mộ Tiêu Vân lôi sách Toán lớp 10 ra ôn tập, hoàn thành nốt chỗ bài tập tối qua định làm. Nghĩ đến tối qua, y có chút hoảng hốt, hình ảnh của Hạ Minh Hòa thoáng hiện lên trong đầu – hắn rửa chân cho y, mua cháo giúp y, chuẩn bị thuốc đau dạ dàu vì y. Trừ mẹ ra, ngay cả ba cũng chưa từng chăm sóc y cẩn thận như thế.

Hồi nhỏ Mộ Tiêu Vân ở cùng Lý Ngải Thanh. Khi đó Mộ Hữu Thành luôn bận rộn, hết làm thuê rồi lại đến gây dựng công ty. Nhưng trên thực tế, Mộ Hữu Thành vẫn là ba ruột của Mộ Tiêu Vân. Mộ Hữu Thành trưởng thành cao lớn anh tuấn, lại vô cùng cưng chiều Mộ Tiêu Vân, cho y rất nhiều tiền tiêu vặt, trong khi đó Lý Ngải Thanh lại luôn tiết kiệm dè sẻn.

Cho nên, trong tâm hồn đứa nhỏ liền thích ba nhiều hơn một chút.

Giờ đây nghĩ lại, Mộ Tiêu Vân thấy mình thật ngu ngốc.

Tình yêu của mẹ không toan tính vụ lợi, làm cho người ta không thấy được.

“Ôn toán lớp 10?” Trong khi Mộ Tiêu Vân thất thần, Hạ Minh Hòa đã đến gần y. Tuy hắn mới 17 tuổi, nhưng không thể không nói, cơ thể hắn dậy thì rất tốt – cao 1m82, rất có sức hấp dẫn và hơi thở của một người đàn ông trưởng thành. Khi kề bên hắn, Mộ Tiêu Vân có thể cảm nhận được sức bật tiềm tàng trong thân thể trẻ tuổi kia. Đối với một GAY trời sinh mà nói, loại mị lực này thực quyến rũ chết người. Huống chi, Hạ thiếu gia hoàn toàn không nhận thức được sức hấp dẫn của mình.

“Ừm. Hồi thi lên cấp 3 em phải thi 9 môn, tổng điểm các môn xã hội cao hơn các môn tự nhiên, nên nhà trường xếp em vào ban D. Thực tế là em có một giao ước với ban giám hiệu, nếu thành tích của em trong kỳ thi cuối tháng 3 không đạt tiêu chuẩn thì em sẽ phải xuống lớp 10. Mà trong mấy môn ban D, Toán của em rất tệ.” Mộ Tiêu Vân khẽ lùi vào tường rồi giải thích.

Động tác nhỏ này lại làm Hạ thiếu không vui: “Cậu làm cái quái gì vậy, người vốn đã nhỏ đến trong suốt rồi mà còn lui cái gì? ” Vừa nén giận vừa kéo Mộ Tiêu Vân về phía mình, rồi đặt cằm lên vai y – Hạ thiếu gia thực thích tư thế này, rất thoải mái: “Trường yêu cầu cậu làm gì?”

Mộ Tiêu Vân bĩu môi. Y vốn muốn nói, với độ tuổi này vóc dáng của y đã gọi là cao rồi. Chẳng qua y muốn Hạ thiếu gia tự mình nhận ra điều này, nên không giải thích nữa. Nhưng từ ‘trong suốt’ này làm Mộ Tiêu Vân thật ngứa ngáy, cứ coi như y không phải là con trai của Mộ Hữu Thành đi, chỉ với khuôn mặt này cũng đủ để y nổi danh khắp trường rồi mà.

“Nằm trong top 10.” Mộ Tiêu Vân mất hứng giật giật vai, đầu Hạ thiếu gia rất nặng đó!

Hạ Minh Hòa nhíu mày, hơi bất ngờ vì câu trả lời này: “Trình độ của học sinh cấp 3 trực thuộc L đại vốn đã rất cao.” Không phải Hạ Minh Hòa muốn khoe khoang, mà là mỗi học sinh nơi đây đều có gia cảnh tốt, tất nhiên sẽ chú trọng phương diện giáo dục, thành tích cao là chuyện dễ hiểu.

“Em biết.” Mộ Tiêu Vân theo học L đại từ thời nhà trẻ, đương nhiên hiểu rõ trình độ học sinh ở trường cũ của mình. Cho dù là một người từng trải 28 tuổi, y cũng không hề có ý coi thường bất kỳ kẻ nào. Thế nhưng, y thực sự không muốn tốn thời gian lẫn lộn trong đám học sinh, tiếp tục niệm A B C hay chạy 1500m cùng chúng. Y muốn sớm tốt nghiệp, rồi tiếp nhận cổ phần công ty của mẹ sớm hơn một chút, thao túng Mộ thị sớm hơn một chút. Mà trước đó y phải chứng minh được thực lực của bản thân, chỉ có như vậy, các cổ đông khác mới có thể ủng hộ y. Thực ra Mộ Tiêu Vân cũng không phải là quá cố chấp với Mộ thị, y chỉ muốn thay mẹ đòi lại món nợ này mà thôi.

“Đồ tự phụ.” Hạ Minh Hòa đánh giá không khách khí: “Làm một học sinh cấp 2 bình thường không tốt sao, tự dưng lại nhảy lớp làm gì, vội vàng muốn chứng minh bản thân đến thế hả? Muốn cho người khác thấy mình là thần đồng?”

Mộ Tiêu Vân nghe mà tức giận, chỉ muốn quay sang đấm hắn một phát, nhưng lại nhịn xuống. Y mỉm cười ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hạ Minh Hòa: “Nếu em không nhảy lớp thì sao có thể gặp anh chứ?”

Hạ thiếu đầu tiên là sửng sốt, sau đó dưới ánh mắt của Mộ Tiêu Vân khẽ quay đi, rất không tự nhiên mà giả bộ nghiêm túc đọc sách.

Chẳng qua Mộ Tiêu Vân thấy rõ, vành tai hắn dần đỏ ửng. Thật là một thằng nhóc ngây thơ, Mộ Tiêu Vân thầm đánh giá.

Tiết tự học sau đó khá yên tĩnh, Mộ Tiêu Vân ngẫu nhiên ngẩng đầu duỗi cánh tay mỏi nhừ. Dư quang khóe mắt liếc qua sách trên bàn Hạ Minh Hòa, thiếu chút nữa đã bật cười, vì sách của hắn nãy giờ vẫn ở nguyên trang cũ. Xem ra Hạ thiếu vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ thẹn thùng rồi, Mộ Tiêu Vân nghĩ.

Tiết một vừa kết thúc , Hạ Minh Hòa không nói một lời đã vội vã rời khỏi chỗ ngồi, cho đến khi chuông báo vào tiết hai hắn vẫn chưa quay về. Mộ Tiêu Vân có chút buồn bực, chẳng lẽ thời kỳ ngượng ngùng của Hạ thiếu gia lại dài như thế?

Lớp 12 là thời gian bận rộn nhất, mọi người ai cũng vội vàng ôn thi cao đẳng, cố gắng không để ý tới bất kỳ ai, dù lớp 11 có yêu đương đến chết đi sống lại thì sang năm nay cũng phải buông xuống. Dù sao thế giới này cũng không giống như trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, sông cạn đá mòn mới biết chia ly.

Thế nhưng, nhìn sang chỗ ngồi trống bên cạnh, trái tim Mộ Tiêu Vân thế nào cũng không ổn định được. Mới chỉ 1 ngày mà thôi, thằng nhóc kia đã trở nên quen thuộc như vậy. Quen có hắn kề bên mình, quen có hắn đối tốt với mình…

Thói quen thật là đáng sợ.

Hai tiết tiếp theo là Chính Trị và Lịch Sử. Cho đến khi chuông hết tiết 4 vang lên, Hạ Minh Hòa vẫn chưa về. Mộ Tiêu Vân không cùng mọi người xuống nhà ăn mà ngồi lại phòng học, lấy di động ra ngắm nghía, chẳng qua tâm tư hoàn toàn không đặt lên di động.

Rốt cục cũng ngồi không yên, Mộ Tiêu Vân đang định ra cửa tìm người thì gặp bạn nối khố của Hạ Minh Hòa.

“Hở, Minh Hòa đâu?” Tiền Hải nhìn lớp học rỗng tuếch chỉ còn mỗi Mộ Tiêu Vân: “Vừa nãy không thấy nó ra ngoài mà.”

“Nhóc nhảy lớp, có thấy bạn cùng phòng của nhóc đâu không?” Từ Nham khoác lên vai Mộ Tiêu Vân, ra vẻ anh em tốt.

“Sau tiết một anh ấy rời đi, tới giờ vẫn chưa về.” Mộ Tiêu Vân nhíu mày, gạt tay Từ Nham ra: “Ngại quá, hồi Tết nghịch quá nên bị trật khớp tay, không thể đè lên được.”

Từ Nham nhíu mi, cũng không nói gì. Trong mắt bọn hắn, Mộ Tiêu Vân còn nhỏ tuổi, tùy hứng một chút cũng được, dù sao học sinh cấp 3 ai lại so đo tính toán với một đứa trẻ cấp 2 làm gì.

“Hết tiết một đã đi?” Trần Cảnh Võ hơi lo lắng, vội vàng lấy điện thoại ra, kết quả là nghe thấy tiếng chuông vang lên từ trong ngăn bàn. Nói cách khác, Hạ thiếu gia không mang di động theo.

Việc này càng khiến Trần Cảnh Võ thêm lo lắng: “Sao lại thế? Nhóc nhảy lớp, trước khi Minh Hòa rời đi có nói gì không?”

Mộ Tiêu Vân nghĩ nghĩ rồi lắc đầu. Y tuyệt đối sẽ không nói là mình đã nói lời kích thích hắn. Nhưng mà: “Anh ta lớn từng ấy rồi, các anh còn lo lắng cái gì?” Hơn nữa nhìn Hạ Minh Hòa cao to như vậy, tuyệt không phải kiểu người dễ bị bắt nạt.

Đối với thắc mắc này của y, đám người Trần Cảnh Võ cũng không rảnh mà giải thích. Bọn họ bàn bạc với nhau, Lý Tuyết đến phòng ngủ, Tiền Hải tới nhà ăn, Trần Cảnh Võ ra WC, còn Từ Nham ngồi đợi ở phòng học.

Mộ Tiêu Vân thấy vậy,trong lòng không cho là đúng. Nhưng loại cảm xúc này không thể nói nên lời, cảm giác được bạn bè quan tâm ấy thật xa lạ với y, nhưng cũng thật quen thuộc.

Đời trước không phải là Mộ Tiêu Vân không có bạn, chẳng qua tính cách y khi đó không được tốt lắm. Mẹ mất năm y 13 tuổi, sau đó Diêu Tinh Tinh lại vô cùng cưng chiều y, cho nên y không quá để ý. May mắn là Mộ Tiêu Vân trời sinh thông minh hơn người, nhưng cũng chính vì vậy mà y rất kiêu ngạo. Sau này khi bước vào Mộ thị, tuổi còn trẻ mà làm đến tổng giám đốc, tính khí kiêu ngạo này không những không giảm bớt mà còn tăng lên.

Giờ đây nghĩ lại, nhân sinh kỳ thật rất nựccười. Cho dù là ai, phải thất bại một lần mới nhận được bài học.

Đáy mắt Mộ Tiêu Vân thoáng hiện lên một tia lãnh đạm.

Tuy Từ Nham ngồi đợi trong phòng học, nhưng ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi Mộ Tiêu Vân. Đứa trẻ 13 tuổi này rất tỉnh táo, giống như lúc sáng khi mình chào hỏi nó, nó không trả lời mình ngay mà lại nhìn về phía Minh Hòa. Từ Nham không cho rằng nhóc nhảy lớp này là một người đơn giản, trái lại, trong con người nó có một sự âm trầm không nói nên lời mà hắn thậm chí có chút quen thuộc.

Đúng vậy, hắn quen thuộc, vì người nhà hắn cũng như vậy. Cuộc sống hôn nhân của cha mẹ đã sớm không hòa thuận, xét về một phương diện nào đó, hai người họ rất giống nhau.

“Nhóc nhảy lớp, hay em đi ăn trước đi?” Ở tầm tuổi này, tuy Từ Nham suy nghĩ sâu sắc hơn bạn cùng lứa nhưng vẫn chưa tới mức sâu không thấy đáy.

“Không sao, Hạ Minh Hòa là bạn ngồi cùng bàn với em, em cũng lo lắng cho anh ấy.” Mộ Tiêu Vân nói thật dễ nghe, nhưng kỳ thật chỉ là y muốn hóng chuyện mà thôi.

Chẳng qua hai người cũng không phải đợi lâu, ít nhất là không khí trong phòng chưa đến nỗi tẻ ngắt, Hạ Minh Hòa đã trở lại. Hắn ôm theo vài cuốn sách, bước nhanh đến phòng học, nhìn thấy Từ Nham và Mộ Tiêu Vân trong phòng thì hơi lặng đi một chút rồi hỏi Từ Nham, “Sao mày lại ở đây?”

Từ Nham hừ một tiếng: “Chờ mày cùng đi ăn trưa thôi.” Có lòng tốt còn bị ghẻ lạnh.

“À.” Hạ Minh Hòa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng mà, cơm trưa? Hạ thiếu đột nhiên lạnh mặt nhìn về phía Mộ Tiêu Vân: “Cậu cũng chưa ăn trưa?” Thanh âm có chút trầm thấp, áp lực vô hình nào đó bắt đầu dâng lên.

Mộ Tiêu Vân gật gật đầu.

“Cậu là heo sao? Bệnh còn chưa khỏi, lát nữa dạ dày lại đau thì làm sao bây giờ?” Giọng nói kia, sắc mặt kia, trong mắt Từ Nham, thật giống như hắn bị vợ cắm sừng vậy!

3 thoughts on “[Nhà Giàu] _ 21-25.

( ☉д⊙) (´◑ω◐`) (*´﹃`*) _(:3 」∠)_ ( ͡° ͜ʖ ͡°) |ω・) ( ´థ౪థ) (=⌒▽⌒=) (。・ω・。) (❁´◡`❁) ˙˚ʚ(´◡`)ɞ˚˙  ヽ(^Д^)ノ (♥_♥) (/ω\) (^///^) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ಥ‿ಥ (´∩`。) ▄█▀█● Σ(゚Д゚;) Σ(゚口゚;)// ∑(゚∇゚|||) щ(゚Д゚щ) (¬‿¬) (눈‸눈) WHATщ(゚Д゚щ)